Dịch: Miella
Ngay lập tức cảm nhận được làn không khí trong lành, Tần Nguyệt Trân hít sâu hai hơi, cảm thấy tinh thần cực kỳ phấn chấn, thậm chí cảm giác hơi đói vừa nãy cũng biến mất.
Cô cầm cây hương thung chạy loạn xạ trong không gian, cảm thấy tâm trạng tự nhiên mà sảng khoái, cuối cùng chạy đến bên bờ sông nhỏ, dùng tay đào một cái hố to bằng cái bát rồi trồng cây hương thung xuống.
Cô muốn thử xem rốt cuộc mảnh đất này có thể trồng được gì không, liệu có thể như việc đặt ngọc thạch, ba năm ngày là mọc ra đồ tốt nhất.
Đất bùn xốp, cây hương thung nhanh chóng được trồng, Tần Nguyệt Trân vui vẻ rửa tay bên bờ sông, sau đó mới cẩn thận lắng nghe tiếng động bên ngoài, lách mình ra khỏi không gian.
Bên trong cửa sau cũng có một chút động tĩnh, Tần Nguyệt Trân nằm sấp nhìn qua khe cửa, thấy Kim Tú đang nhóm lửa dưới bếp.
Tần Nguyệt Trân thoải mái đẩy cửa bước vào.
Kim Tú thấy bóng dáng lướt qua, Tần Nguyệt Trân đứng ở sau cửa, lập tức ném cái kẹp than trong tay xuống đất, chỉ vào Tần Nguyệt Trân mắng mỏ: “Đi đâu mà lâu thế? Có phải có thằng nào dụ dỗ cho mày ăn không? Hay là mày đi giật đàn ông nuôi đàn ông? Giờ này còn chưa nấu cơm, tối nay đừng mong có cơm ăn!”
Tần Nguyệt Trân lườm bà ta một cái, không thèm để ý đi thẳng vào phòng.
Lần này giống như chọc vào tổ ong vò vẽ, Kim Tú vừa nói: “Hừ! Dám thái độ với tao?!” Vừa lập tức đuổi theo, dáng người nhanh nhẹn muốn tới kéo tai Tần Nguyệt Trân.
Tần Nguyệt Trân lách mình một cái liền tránh được, nhưng không chạy trốn mà lạnh lùng nhìn Kim Tú nói: “Suốt ngày nói người ta giật đàn ông nuôi đàn ông, cũng không biết là ai, chui vào đống củi với đàn ông lạ không chịu ra ngoài, còn bắt con gái mang quần áo đến cho!”
“Mày, mày, mày đang nói bậy bạ gì thế?!”
Mặt Kim Tú lập tức trắng bệch.
Ở thời đại này, nông thôn vẫn chưa được cấp điện đầy đủ, vì bên ngoài còn chưa tối hẳn nên trong bếp cũng chưa đốt đèn dầu, nhưng Tần Nguyệt Trân có thể thấy rõ, sắc mặt của Kim Tú đã hoàn toàn thay đổi.
Tần Nguyệt Trân lại thoải mái cười một tiếng với bà ta, nói: “Tôi không nói gì đâu, chỉ cần bà không mắng tôi không đánh tôi, tôi sẽ, à, không, bạn, gì, cả.”
Bờ moi Kim Tú run rẩy mấy cái, miệng đầy lời muốn chửi nhưng một câu cũng không nói nên lời, chỉ còn biết ngây người nhìn Tần Nguyệt Trân.
Tần Nguyệt Trân thay vì vào phòng, lại đi đến bếp trước, mở nắp nồi ra xem xét, nói: “Hửm, cơm chín rồi à, vậy tôi ăn trước đây, buổi sáng cho tôi mỗi bát cháo loãng, tôi đói choáng váng, có khi lại nói linh tinh đấy!”
Nói xong tự mình xới một bát cơm, ngồi xuống bàn bắt đầu ăn.
Trên bàn chỉ có một bát dưa muối, Tần Nguyệt Trân liền ăn cơm với bát dưa muối này, từ tốn không vội vã.
Không biết trên bếp còn đang nấu cái gì, Tần Nguyệt Trân cũng không cảm thấy hứng thú, trong ký ức của cơ thể này, Kim Tú luôn quản lý việc bếp núc nhưng lại keo kiệt muốn chết, thường xuyên chỉ ăn cơm với dưa muối, dù có nấu rau, cũng chỉ là rau xanh mặn chát không có mỡ, trứng gà chỉ có em trai Tần Hồng Binh được ăn, cả nhà có khi vài tháng mới thấy chút xíu thịt, đó càng không đến lượt Tần Nguyệt Trân ăn.
Bình thường đều phải đợi người trong nhà ăn no rồi mới đến lượt Tần Nguyệt Trân đi cạo ít cơm cháy, hôm nay là lần đầu tiên trong đời, Tần Nguyệt Trân lớn như vậy mới được ăn cơm mềm trong cái nhà này đây!