Mẹ Ơi, Cứu Mạng!

Chương 45

"Vì vậy nên tôi sẽ tự làm."

Diệp Không Thanh khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một chút kiêu ngạo, cho thấy hắn rất tự tin với lĩnh vực của mình.

"Làm sao vậy?" Thôi Thuý Thuý đăng ký xong, vừa đi lên đã nghe được mấy lời sau của Diệp Không Thanh, tim cô đập thình thịch.

"Bệnh nhân có một khối u thần kinh đệm trong não. Nếu nó không được loại bỏ sớm, cuộc sống bình thường sau này của sẽ bị ảnh hưởng". Khi nói đến việc tiến hành phẫu thuật, Diệp Không Thanh nhanh chóng bước vào trạng thái của một bác sĩ. Đông Đông cho dù có là một đứa nhỏ thì trong mắt hắn cũng chỉ một bệnh nhân.

Trong mắt Thôi Thuý Thuý hiện lên vẻ khó hiểu: "Khi nào thì làm phẫu thuật được?"

Diệp Không Thanh không để ý đến bác sĩ già bên cạnh đang do dự, ánh mắt lạnh lùng: "Đêm nay bắt đầu."

Đêm nay?

Thôi Thuý Thuý vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời bên ngoài vẫn còn sáng, nhưng bọn họ lại lái xe điện từ trại trẻ mồ côi tới, thêm thời gian kiểm tra và chờ đợi kết quả, thực tế đã là năm giờ rưỡi. Vào tháng bảy và tháng tám, mãi đến bảy giờ trời mới tối hẳn, nghĩa là chỉ còn vài tiếng nữa là đến cuộc phẫu thuật.

"Cha mẹ nên suy nghĩ kỹ, đứa trẻ còn quá nhỏ, phẫu thuật có phẫu thuật rất cao." Mặc dù trước đó vị bác sĩ già đã thay đổi quan điểm về Diệp Không Thanh, nhưng ông vẫn không biết trình độ của hắn ở bệnh viện trung ương tỉnh, cũng không tin lời nói của Diệp Không Thanh.

Bác sĩ trẻ bốc đồng là điều bình thường.

Y tá bên đó đã đưa Đông Đông ra ngoài, Thôi Thuý Thuý nhận đứa nhỏ từ tay cô, đứa nhỏ vẫn mỉm cười vui vẻ. Nhưng bây giờ biết là bởi vì bệnh tật mên như vậy, nhìn nó cười vui vẻ chỉ cảm thấy thật đáng thương.

“Nhất định phải làm vào đêm nay sao?” Thôi Thuý Thuý sờ lên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của đứa bé, ngẩng đầu hỏi Diệp Không Thanh.

"Bệnh nhân não u thần kinh đệm theo thời gian sẽ lớn lên, từ đó chèn ép những bộ phận khác của não, nên phẫu thuật tiến hành càng sớm càng tốt." Diệp Không Thanh dừng một chút, nói: "Ngày mai bọn tôi phải quay về rồi, tốt nhất nên làm luôn vào đêm nay.”

Mấy lời này...

Bác sĩ già không khỏi cau mày, thanh niên này quá kiêu ngạo, nói như thể chỉ có mình hắn mới có thể thực hiện được ca phẫu thuật này vậy.

Thôi Thuý Thuý cúi đầu, lưỡng lự nhìn Đông Đông trong lòng, cuối cùng gật đầu dưới ánh mắt kinh ngạc của vị bác sĩ già: “Vậy đêm nay làm phẫu thuật đi.”

Cô không biết bác sĩ giải phẫu thần kinh trung ương tỉnh, nhưng lúc trước khi đến phiên dịch, cô không phải không nhìn thấy những bác sĩ khác đều nhìn bác sĩ Diệp một cách ngưỡng mộ và tán thưởng.

Diệp Không Thanh quay đầu nhìn bác sĩ già: “Nhờ ngài nhường một phòng mổ trống cho tôi.”

Mọi người đều đồng ý, bác sĩ già còn ngăn cản kiểu gì được? sắc mặt ông có chút nặng nề, ông thậm chí còn nghĩ đến lúc đó mình có nên ra mặt phẫu thuật chính hay không, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Ca phẫu thuật cần chuẩn bị một số vật liệu, Thôi Thuý Thuý ôm Đông Đông ở bên ngoài chờ đợi, gọi điện thoại cho viện trưởng để giải thích tình hình.

"U thần kinh đệm? Đó là cái gì?" Viện trưởng hoảng sợ quay cuồng, "Tại sao đêm nay chúng ta phải phẫu thuật? Bác sĩ Diệp là bác sĩ phẫu thuật? Tuổi trẻ như vậy có thể phẫu thuật được không?”

Viện trưởng hỏi Thôi Thuý Thuý liên tục, cũng may là bên cạnh viện trưởng bây giờ đã được những bác sĩ của bệnh viện trung ương vây quanh, Thôi Thuý Thuý chưa kịp mở miệng thì trong điện thoại đã nghe thấy tiếng giải thích từ những bác sĩ khác.

"Bác sĩ Diệp mổ chính à? Vậy thì viện trưởng cứ yên tâm đi, bác sĩ Diệp là bàn tay vàng của thế hệ tương lai bệnh viện trung ương tỉnh của chúng tôi đấy.”

"Đúng vậy, bác sĩ Diệp là người mổ chính thì cuộc phẫu thuật này chắc chắn là hoàn hảo."

Đông Đông mới được vài tháng tuổi, tại sao lại phải phẫu thuật? Viện trưởng ở đầu bên kia điện thoại vẫn còn lo lắng muốn tới bệnh viện.