Mẹ Ơi, Cứu Mạng!

Chương 44

Xe điện của viện trưởng không có cốp, Thôi Thuý Thuý luôn ngồi cách Diệp Không Thanh một đoạn, không có bất kỳ vị trí cố định nào để dựa vào.

Ngay khi Diệp Không Thanh phanh gấp, Thôi Thuý Thuý đã lao thẳng vào lưng hắn, sống mũi bị va vào, mũi đau nhức, mắt Thôi Thuý Thuý lập tức đỏ lên.

Phía sau động tác quá lớn, Diệp Không Thanh cau mày quay đầu lại nhìn thấy Thôi Thuý Thuý đang rơi nước mắt.

“Xin lỗi.” Thôi Thuý Thuý ngẩng đầu xin lỗi vì đυ.ng trúng Diệp Không Thanh, tay còn lại xoa xoa cái mũi đau nhức của mình.

Diệp Không Thanh cũng nhận ra vấn đề, hơi mím chặt hàm: "Bám vào tôi đi."

Khi đèn xanh bật lên, Diệp Không Thanh khởi động lại xe đạp điện rồi phóng về phía trước.

Thôi Thuý Thuý do dự một lúc, cũng lo lắng về vấn đề an toàn nên chậm rãi vươn tay nắm lấy áo của Diệp Không Thanh.

Lúc cô đưa tay nắm lấy góc áo, Diệp Không Thanh chú ý tới, cúi đầu nhìn bàn tay gầy gò bên hông mình.

Quãng đường đi không hề ngắn, Thôi Thuý Thuý kéo vạt áo Diệp Không Thanh, được một lúc thì đầu ngón tay có chút mỏi. Nếu thực sự không thể chịu được nữa, cô sẽ nới lỏng tay ra một chút rồi lặng lẽ kéo lại.

Hai người không quá thân quen, bác sĩ Diệp vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm, Thôi Thuý Thuý cảm thấy đối phương có lẽ không thích mình đυ.ng chạm nhiều.

Mặc dù Thôi Thuý Thuý hành động nhẹ nhàng và cẩn thận nhưng Diệp Không Thanh vẫn phát hiện ra.

Có lẽ bác sĩ ngoại khoa hiếm khi có tính cách cẩu thả, Diệp Không Thanh cau mày nhìn về phía trước, nhưng tay hắn lại nắm lấy mấy ngón tay đang tê mỏi của Thuý Thuý, trực tiếp kéo tay cô qua đặt lên eo hắn

“Ngồi yên, đừng cử động.”



Vừa đến cửa, họ đã gặp lại vị bác sĩ già lúc trước.

"Bác sĩ Diệp, đây là..."

“Đứa nhỏ này cần phải kiểm tra não.” Diệp Không Thanh nói ngắn gọn lưu loát.

Vị bác sĩ già biết những bác sĩ phòng khám miễn phí này đã đến trại trẻ mồ côi vào buổi sáng, ông nhìn cô gái bên cạnh bác sĩ Diệp từ trên xuống dưới, rồi nhìn đứa trẻ trong tay cô: “Còn nhỏ như vậy, được năm tháng chưa?”

“Ba tháng.” Thôi Thuý Thuý ôm Đông Đông nói.

Bác sĩ già nhìn quanh rồi nói: “Hai người đi theo tôi.”

Dưới sự hướng dẫn của bác sĩ già, cuộc khám bệnh của Đông Đông nhanh chóng bắt đầu, Diệp Không Thanh ở bên trong để xem tiến trình khám bệnh, còn Thôi Thuý Thuý thì đi xuống tầng dưới để đăng ký.

"Đây là... U thần kinh đệm?" Bác sĩ già ngạc nhiên nhìn hình ảnh não bộ trên màn hình, "Làm sao nó có thể xảy ra... ở một đứa trẻ nhỏ như vậy?"

Hầu hết các ca phẫu thuật u thần kinh đệm đều không khó, ngay cả bác sĩ ở bệnh viện huyện cũng có thể thực hiện được, nhưng mà một đứa trẻ như vậy, não bộ thậm chí còn chưa phát triển đầy đủ, làm sao có thể cắt bỏ bằng phẫu thuật được?

Diệp Không Thanh nhìn chằm chằm vào kết quả khám não của Đông Đông mà không nói một lời, nhưng ngón tay trên bàn lại khẽ cử động.

"Có phòng mổ nào còn trống không?" Diệp Không Thanh đột nhiên hỏi.

"Cái gì?" Bác sĩ già nhất thời không phản ứng kịp.

"Chuẩn bị một phòng mổ đi, tối nay tôi sẽ tiến hành ca phẫu thuật." Diệp Không Thanh đẩy ghế đứng dậy, bình tĩnh nói.

Bác sĩ già lập tức phản đối: "Làm sao có thể phẫu thuật cho một đứa trẻ còn nhỏ như vậy? Nếu không cẩn thận, có thể sẽ xảy ra chuyện."

Ánh mắt Diệp Không Thanh lạnh lùng: “Bởi vì đứa bé còn nhỏ như vậy, u thần kinh đệm trong não đã bắt đầu ảnh hưởng đến chức năng cơ thể của nó, cần phải loại bỏ càng sớm càng tốt, ca phẫu thuật thành công mới không làm ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của nó.”

Bác sĩ già đã hành nghề y nhiều năm như vậy, không thể không biết mức độ nghiêm trọng của việc này, ông lo lắng nói: “Làm sao ca phẫu thuật có thể thành công được? Đứa bé còn quá nhỏ, cho dù ta có phẫu thuật thì tỉ lệ thành công còn chưa tới 20%.”