"Trong viện còn nhiều đứa nhỏ cần chăm sóc như vậy, mình con ở bệnh viện là được rồi." Thôi Thuý Thuý không muốn cho viện trưởng tới, thời gian phẫu thuật luôn dài, viện trưởng tuổi đã cao rồi không thể chịu nổi, hơn nữa nếu có chuyện xấu gì thì cũng có cô ở giữa giúp ông có thể giảm xóc một chút.
“Để tôi ôm nó.” Diệp Không Thanh chắc là đã kiểm tra xong những thứ cần thiết cho ca phẫu thuật, đi tới trước mặt Thôi Thuý Thuý, đưa tay đón Đông Đông.
"Bác sĩ Diệp, bây giờ bắt đầu phẫu thuật chưa?" Thôi Thuý Thuý cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Diệp Không Thanh đã đeo khẩu trang.
“Ừ.” Diệp Không Thanh ôm Đông Đông đang chuẩn bị đi đến phòng phẫu thuật, cuối cùng dừng lại, nói với Thôi Thuý Thuý: “Đừng lo lắng.”
Gần hết khuôn mặt của Diệp Không Thanh đều được khẩu trang che lại, cái trán cũng bị mũ phẫu thuật che đi hơn nửa, Thôi Thuý Thuý chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm như vực thẳm của hắn.
Vốn dĩ buổi tối ở bệnh viện huyện có một buổi hội thảo về khám bệnh miễn phí, có mấy bác sĩ phẫu thuật đặc biệt đến để tham dự hội thảo, ai ngờ Diệp Không Thanh lại đột nhiên phải phẫu thuật.
Mấy bác sĩ vừa từ trại trẻ mồ côi trở về cùng nhau thảo luận, cuối cùng quyết định giữ nguyên sự sắp xếp ban đầu, ngoại trừ phần của Diệp Không Thanh bị cắt bỏ, các bác sĩ phẫu thuật khác mỗi người kéo dài thêm một chút thời gian để trao đổi.
Thôi Thuý Thuý đang đợi bên ngoài phòng mổ, một mình ngồi trên ghế nghỉ ngơi, đây chắc chắn là lần thứ hai cô ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài phòng mổ bệnh viện và chờ đợi. Xung quanh còn có những người nhà khác đang chờ đợi, cảm xúc của họ đều hiện rõ trên khuôn mặt, có người không ngừng khóc, có người thì thầm lẩm bẩm cầu nguyện, không ai để ý rằng tay Thôi Thuý Thuý đang run rẩy.
Cảnh tượng mười năm trước cứ tua đi tua lại trong đầu Thôi Thuý Thuý như một cuốn phim quay chậm.
Lúc này điện thoại đột nhiên rung lên, Thôi Thuý Thuý lấy lại tinh thần, lấy điện thoại ra thì thấy là viện trưởng gọi.
"Ca phẫu thuật thế nào rồi?" Viện trưởng lo lắng chờ đợi, vẫn còn nghi ngờ về bác sĩ Diệp. Lúc này xung quanh không có bác sĩ phòng khám rảnh rỗi nào, vì vậy ông nói sự thật với Thôi Thuý Thuý: "Sao lại để bác sĩ Diệp làm phẫu thuật? bệnh viện ở huyện có mấy bác sĩ lớn tuổi rất có kinh nghiệm…”
Thế hệ như viện trưởng luôn tin là tuổi tác = kinh nghiệm, bác sĩ càng lớn tuổi thì càng được tin tưởng.
Thôi Thuý Thuý đứng bên ngoài cầm điện thoại di động: "Bác sĩ Diệp rất lợi hại, anh ấy... anh ấy rất nổi tiếng ở những quốc gia khác."
Có lẽ là vậy, Thôi Thuý Thuý nhớ lại xưng hô cùng ánh mắt của những bác sĩ ngoại quốc dành cho bác sĩ Diệp lúc trong phòng họp.
“Quốc gia khác á?” Viện trưởng sửng sốt.
"Vâng."
Thế hệ trước vẫn còn một niềm tin khác, đó là nước ngoài tốt hơn trong nước, viện trưởng nghe vậy thì yên tâm lại.
Sau khi cúp điện thoại, Thôi Thuý Thuý cũng không quay lại chỗ ngồi mà đứng ngoài hành lang rất lâu.
Trong phòng mổ.
Đông Đông đã được đeo mặt nạ dưỡng khí, Diệp Không Thanh đứng ngay trước đầu bé.
Mấy trợ lý xung quanh đều xa lạ với Diệp Không Thanh, không hiểu thói quen của hắn, mỗi lần Diệp Không Thanh cần gì cũng phải lên tiếng, trừ chuyện này ra thì ca phẫu thuật đều diễn ra suôn sẻ.
Sở dĩ Diệp Không Thanh chắc chắn có thể phẫu thuật thành công như vậy, là vì ngày hôm qua hắn đã đến khoa thần kinh của bệnh viện huyện và nhìn thấy một thiết bị.
Nico Myriad là một thiết bị được sản xuất tại Hoa Kỳ và hiện nay đang được sử dụng rộng rãi trong thực hành lâm sàng, loại dao mổ này chuyên dùng để xử lý những vùng não khó tiếp cận, không tản nhiệt và có thể bảo vệ các mô xung quanh não.
Kể từ khi ra mắt tại Hoa Kỳ, bệnh viện trung ương tỉnh đã mua 3 thiết bị và sử dụng trong nhiều năm và có kết quả rất tốt. Diệp Không Thanh ngày hôm qua đã nhìn thấy một bộ phận của thiết bị này ở đây, cũng đặc biệt chú ý đến nó.