Mẹ Ơi, Cứu Mạng!

Chương 41

Vừa dứt lời, người đàn ông dưới gốc cây quay người lại nhìn, cái nhìn này làm cả hai đều giật mình.

"Bác sĩ Diệp?" Thôi Thuý Thuý nhớ tới hôm qua viện trưởng ngày mai có bác sĩ đến khám bệnh miễn phí, hoá ra là từ bệnh viện trung ương tỉnh đến.

Diệp Không Thanh vẻ mặt bình tĩnh khẽ gật đầu, nhưng lại vô thức nhớ lại lời nói vừa nãy của bé gái, cô... lớn lên ở đây?

"Oa, cảm ơn anh trai nhiều!" Điềm Điềm nhìn quả cầu lông trong tay Diệp Không Thanh thì lập tức làm hoà với bé trai Châu Châu, hai đứa vui vẻ đi tới lấy cầu lông.

"Đừng đánh cầu ở đây, không cẩn thận lại làm mắc cầu lên cây.”

"Vâng, chúng ta đi ra ngoài đi."

Hai đứa trẻ lấy lại cầu lông vui vẻ bàn bạc rồi rời đi, chỉ còn lại Thôi Thuý Thuý và Diệp Không Thanh ở sân sau.

Hai người cũng không quá thân quen, Thôi Thuý Thuý cười khách sao với Diệp Không Thanh một cái, quay người tính rời đi.

“Chờ một chút.” Diệp Không Thanh gọi cô, chân dài bước nhanh đến chỗ Thôi Thuý Thuý, “Có thể thể thêm WeChat với tôi không?”

"..." Thôi Thuý Thuý trong vài giây không kịp phản ứng, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đẹp trai của bác sĩ Diệp, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu.

Diệp Không Thanh hiếm khi có do dự, hắn vừa rồi tính hỏi giúp Triệu Viễn Chí, nhưng nếu nói ra lý do thì không biết đối phương có đồng ý hay không.

hắn vừa mới hỏi Triệu Nguyên Chi, nhưng nghe lý do lại không chắc đối phương có thực sự nguyện ý hay không.

"Lần trước cô phiên dịch tiếng Nhật rất tốt, bộ phận của chúng tôi thỉnh thoảng sẽ cần liên lạc với phía Nhật Bản." Diệp Không Thanh lấy điện thoại di động ra nói, ý tứ muốn mời Thôi Thuý Thuý phiên dịch.

Có cơ hội kiếm tiền thì Thối Thuý Thuý đương nhiên sẽ không bỏ qua, lập tức lấy ra điện thoại di động từ trong túi ra: “Anh quét tôi hay tôi quét anh?”

"...Tôi quét cho."

Hai người thêm WeChat thành công, Diệp Không Thanh vô thức nhìn vào ảnh đại diện với nick name của đối phương. Ảnh đại diện là hình ảnh biểu tượng Đạo giáo màu vàng, nick name thì là tên thật của cô "Thôi Thuý Thuý".

Ảnh đại diện WeChat của Diệp Không Thanh là một khối quặng màu xanh cắt có chất lỏng chảy ở giữa, là loại đá xanh hiếm nhất, đá xanh là một trong những nguyên liệu y học cổ truyền Trung Quốc, do điều kiện sản sinh ra đặc biệt nên cực kỳ khó tìm. Cha Diệp lấy được một mảnh, không chỉ đặt tên cho Diệp Không Thanh mà còn đưa nó cho Diệp Không Thanh như một lá bùa hộ mệnh.

Hắn cũng sử dụng tên thật của mình.

"Nếu cần tôi phiên dịch thì các anh liên lạc trước vài ngày." Thôi Thuý Thuý mím môi, "Có thể giảm giá, giá của tôi không cao, có thể thấp hơn giá thị trường."

Suy cho cùng cô cũng không phải là phiên dịch viên chuyên nghiệp, nên mức lương mỗi giờ của Thôi Thuý không thể cao hơn giá thị trường.

Không đợi Diệp Không Thanh trả lời, Thôi Thuý Thuý hình như nghe được cái gì, quay đầu lại, vội vàng nói với hắn: "Bác sĩ Diệp tôi đi trước đã, Đông Đông chắc là tỉnh rồi."

Nửa câu sau đơn giản là Thôi Thuý đang tự lẩm bẩm một mình.

Diệp Không Thanh nhìn vào bóng lưng của Thôi Thuý Thuý, đôi lông mày chậm rãi cau lại. Hắn không phải là người nhiệt tình, ngoại trừ cha mẹ và bạn tốt ra, những chuyện khác đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn. Nhưng... một người sinh ra trong trại trẻ mồ côi thi đậu vào Đại học S. Thật vất vả tiến lên phía trước lại bị một công ty lớn trong ngành chắn đường đi.

Thảo nào bạn tốt của hắn lại tỏ ra tức giận như vậy.

Diệp Không Thanh cúi đầu bấm vào khung tin nhắn của Triệu Viễn Chí, đem WeChat của Thôi Thuý Thuý giới thiệu cho cậu ta.

Triệu Viễn Chí: [! ! !]

Diệp Không Thanh: [Cô ấy làm gì mà bị Garth phong sát? 】

Triệu Viễn Chí: [? ? ?]

Triệu Viễn Chí: [Cô ấy có thể làm gì được cơ chứ, đều là quy tắc ngầm thôi, cô ấy đâm trúng họng súng của người ta, bị cấp trên mang ra làm người chiị tội thay, toàn là mấy việc rắc rồi.]