Mẹ Ơi, Cứu Mạng!

Chương 42

Triệu Viễn Chí: [Anh, anh lấy ID WeChat ở đâu vậy? Mấy ngày nay em đã thêm gần hết thông tin liên hệ của mấy người phiên dịch rồi nhưng vẫn không tìm được người.]

Triệu Viễn Chí mấy ngày nay đang "câu cá", ngẫu nhiên tìm được một ít phiên dịch tiếng Anh vô dụng từ công ty khác, ở trên các trang web dịch thuật tìm người khắp nơi, sau đó lại thêm thông tin liên hệ của một đống phiên dịch để hỏi thăm.

Diệp Không Thanh: [Vừa rồi ngẫu nhiên gặp được nên tiện tay xin WeChat.]

Triệu Viễn Chí: [...Tại sao hai người luôn gặp nhau vậy? Em với cô ấy mới là người cùng ngành mà.]

Vấn đề rốt cuộc là gì đây? Triệu Viễn Chí không nghĩ ra được, hắn thật sự không nghĩ ra được.

Diệp Không Thanh mặc kệ Triệu Viễn Chí, cất điện thoại vào túi rồi quay người trở về.

Buổi trưa các bác sĩ đều ăn ở đây, hôm qua viện trưởng đã mua rất nhiều đồ ăn ngon để chào đón họ.

“Buổi chiều chúng tôi sẽ đưa bọn trẻ đến bệnh viện để khám lại lần nữa. Thành phố S cũng đã thành lập Quỹ Mặt Trời vào năm trước. Trẻ em mắc bệnh tim bẩm sinh có thể nộp tên lên trên báo danh, 90% trẻ mắc bệnh tim bẩm sinh sau khi phẫu thuật xong có thể được chữa khỏi.” Có một bác sĩ tim mạch biết rõ về phương diện này, trong bữa ăn đặc biệt kể lại việc này, cũng giải thích chi tiết về các thủ tục cần làm cho viện trưởng.

Những bác sĩ đến lần này phần lớn đều là bác sĩ nội khoa, bác sĩ ngoại khoa chỉ có vài người, đến đây cũng để chuẩn bị cho cuộc hội nghị sắp tới.

"Chúng tôi chỉ cần nộp đơn xin thôi là được à?" Viện trưởng không ngờ lại có chuyện tốt như vậy, trước đó ông đã kiểm tra trên mạng cũng gọi cho bên Hội Chữ Thập Đỏ, nhưng họ nói không phù hợp điều kiện để giúp đỡ.

"Trẻ em được điều trị sớm thì sẽ khỏi bệnh sớm, Quỹ Ánh Dương do chính thành phố S, phạm vi hỗ trợ bao gồm cả huyện Dương.”

Tin vui đến liên tục, mặt viện trưởng đỏ bừng, liên tục chào hỏi các bác sĩ.

Cô nhi viện có nhà ăn, đồ ăn được vợ của viện trưởng chuẩn bị, bọn trẻ ngồi một bàn, các bác sĩ ngồi một bàn khác.

Diệp Không Thanh nhấc mắt quét qua toàn bộ nhà ăn, lại không thấy Thôi Thuý Thuy, giờ này mà vẫn chưa tới ăn cơm, cô ấy về rồi à?

Đang lúc hắn đang suy nghĩ, Diệp Không Thanh nhìn thấy Thôi Thuý Thuý ôm một đứa bé đi vào trong nhà ăn.

Viện trưởng cũng thấy người tới, đứng dậy kéo Thôi Thuý Thuý đi tới, tự hào giới thiệu với các bác sĩ: “Đây cũng là một đứa trẻ ở chỗ chúng tôi, nó được nhận vào đại học S đấy. Tôi nghe nói bệnh viện trung ương tỉnh của mọi người có rất nhiều bác sĩ cũng đều học ở đại học S, không chừng còn là bạn cùng trường đấy.”

Đúng là hầu hết bác sĩ ở bệnh viện trung ương tỉnh đều xuất thân từ đại học S, nhưng mấy bác sĩ tới đây tình cờ lại không có ai từng học ở đại học S.

"Tôi nhớ bác sĩ Diệp hình như học ở đại học S phải không?" bác sĩ ngồi cạnh Diệp Không Thanh hỏi.

"Ừ, là bạn cùng trường." Diệp Không Thanh đặt đũa xuống, nhìn cô gái đứng đó, trong mắt có vẻ sâu thẳm mà chính hắn cũng không phát hiện ra.

Thôi Thuý Thuý chăm sóc Đông Đông suốt buổi sáng, viện trưởng ôm lấy đứa bé, mỉm cười dỗ dành: "Nhìn xem, ở đây đều là bác sĩ giỏi, lớn lên Đông Đông muốn làm gì?"

“Trẻ con mà cười hoài thì tốt quá rồi.” Trong đám đồng nghiệp có một nữ bác sĩ là mẹ, không nhịn được đi tới trêu chọc đứa bé.

Viện trưởng ngay lập tức đồng ý: "Cũng không phải, Đông Đông của chúng ta rất ngoan, chưa bao giờ quấy khóc hết, thấy ai cũng đều cười.”

Nữ bác sĩ chạm vào tay Đông Đông, quả nhiên đứa bé bắt đầu cười khúc khích, không khỏi thở dài: “Ngoan quá đi.”

Diệp Không Thanh vốn là để ý tới Thôi Thuý Thuý, nhưng khi nghe thấy tiếng cười không ngừng của đứa nhỏ, hắn không khỏi cau mày: “Đứa nhỏ này năm nay bao nhiêu tuổi?”