"Tôi nhớ chính quyền địa phương có một quỹ đặc biệt sẽ cấp phát cho trại trẻ mồ côi như chỗ này, cái cầu trượt trong sân vừa nãy cũng nên thay mới." Có bác sĩ nhịn không được, trong sáng ngoài tối mà tra hỏi.
Bác sĩ bên cạnh kéo bác sĩ kia một cái, ra hiệu cho hắn đừng nói nữa.
Viện trưởng sửng sốt một chút, cười khổ nói: “Chỗ của tôi là cơ sở tư nhân, người ta nói cơ sở tư nhân làm ăn tự có lãi, không cấp kinh phí, bình thường cũng không có nhiều nhà tài trợ lớn, quần áo thức ăn hằng ngày đều tốn rất nhiều tiền, nhưng cái cầu trượt kia còn rất chắc chắn, tôi đã sửa lại những chỗ hư hỏng xung quanh rồi.”
Diệp Không Thanh đứng ở ngoài cùng bên trái, nhìn khắp toàn bộ cô nhi viện, nơi này chiếm diện tích rất lớn, quy cách xây dựng cũng không hề lỗi thời, có thể tưởng tượng trước kia cũng là một nơi ‘phồn hoa".
Ánh mắt hắn rơi vào khuôn mặt ôn hòa của viện trưởng cùng bờ vai hơi khom người về phía trước, người như vậy có lẽ không thích hợp làm ăn cũng như không có kỹ năng đối nhân xử thế. Đối với một trại trẻ mồ côi tư nhận thì quan trọng nhất là quyên góp từ bên ngoài, nếu không thể có một số tiền quyên góp cố định thì không thể hoạt động được.
Viện trưởng đưa các bác sĩ đến gặp mấy đứa trẻ đang đợi trong phòng để được khám.
Ngoại trừ trường hợp của Diệp Không Thanh, hầu hết các bác sĩ giải phẫu thần kinh đều cần sự hỗ trợ của dụng cụ mới có thể xem bệnh nhân của họ bị bệnh gì, hắn đứng ở cửa chờ.
Lúc này, một bé gái mặc váy hoa chạy tới, nhìn thấy Diệp Không Thanh thì hơi do dự một chút, cô lặng lẽ nhìn vào phòng, nhìn thấy viện trưởng đang nói chuyện với người khác, bé chỉ có thể thất vọng thu ánh mắt lại.
Sau khi xoay người đi được vài bước, bé lại mạnh dạn quay người nhìn Diệp Không Thanh đang dựa vào tường: "Anh ơi, anh có thể giúp em một việc được không?"
Diệp Không Thanh liếc nhìn các bác sĩ đang nói chuyện trong phòng, sau đó quay sang bé gái gật đầu.
Bé gái mím môi mỉm cười, trông rất vui vẻ, vừa đi vừa ngẩng đầu lên giải thích với anh trai: “Cầu lông của Châu Châu với em bay lên trên cây rồi, hôm nay dì làm đã nghỉ phép, ông viện trưởng cũng đang nói chuyện với bác sĩ rồi.
Tất cả những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi đều biết hôm nay có bác sĩ đến đây, bé không biết những người lớn trong phòng nên chắc chắn họ là bác sĩ. Nghĩ vậy, cô bé ngẩng đầu kéo quần áo của Diệp Không Thanh: "Anh trai, anh cũng là bác sĩ sao?"
Diệp Không Thanh gật đầu: “Ừ.”
Bé gái rõ ràng rất tò mò về bác sĩ Diệp: "Anh từ đâu đến vậy?"
Diệp Không Thanh cũng không đến mức có thái độ lạnh nhạt với một đứa trẻ, kiên nhẫn trả lời: “Thành phố S.”
Bé đột nhiên nhảy cẫng lên: “Anh cũng đến từ thành phố S à? Chị em cũng ở thành phố S đó. Viện trưởng nói là chị ấy là đứa trẻ có triển vọng nhất trong số những đứa trẻ mà ông từng nuôi dạy, chị ấy từng học tại Đại học S đó... Sau này em cũng sẽ đi thi vào đại học S, ừm…làm bác sĩ giống anh trai cũng được!”
Đại học S? Diệp Không Thanh hơi nhướng mày, ở viện mồ côi như thế này mà có người có thể thi đậu đại học S, đúng là hiếm thấy.
Hai người đi đến một cái cây lớn, nơi đó có một bé trai đang đợi sẵn, nhìn thấy hai người thì hai mắt sáng lên: “Điềm Điềm, nếu cậu mà không quay lại nữa là tớ tính đi tìm chị lớn đến giúp đỡ rồi."
Bé gái tên là Điềm Điềm lập tức chống hông trừng mắt nhìn bé trai: "Cậu không được đi. Dì đã nhờ chị lớn chăm sóc em Đông Đông rồi, chúng ta không thể tìm thêm chuyện cho chị ấy nữa ."
Lúc hai đứa trẻ đang cãi nhau, Diệp Không Thanh đã đi tới dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn thấy quả cầu lông mắc kẹt ở trên cành, đưa tay dễ dàng lấy được quả cầu xuống.
"Tìm thêm chuyện gì cho chị cơ?" Thôi Thuý Thuý vừa cho Đông Đông bú sữa bột, dỗ bé ngủ, vừa bước ra đã nghe thấy hai đứa đang cãi nhau.