Cô nhi viện không chỉ có những đứa trẻ bị bỏ rơi từ nhỏ mà còn có những đứa trẻ bảy, tám tuổi vì nhiều lý do khác nhau phải bị ném vào cô nhi viện, thậm chí cả những thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi. Giống như Thôi Thúy Thúy là kiểu người phía sau.
“Chị ơi, đây là mèo con phải không?” Một cô bé bẩm sinh chỉ có một mắt ngồi bên cạnh ngoài cáu l*иg chơi, cười khúc khích: “Nhỏ quá đi~”
Bản tính hoang dã và đề phòng người lạ của Nhĩ Nhĩ vẫn còn in sâu trong xương của nó, vì vậy Thôi Thúy Thúy không thả nó ra ngoài, để bọn nhỏ cách l*иg vận chuyển nói chuyện với nó.
Những đứa trẻ này nhạy cảm và ngoan ngoãn hơn nhiều so với những đứa trẻ nghịch ngợm được chiều chuộng bên ngoài, chúng ngồi xổm xuống bên cạnh thấp giọng nói chuyện với Nhĩ Nhĩ, sẽ không tự nhiên đập mạnh vào l*иg mèo, thỉnh thoảng lại tự cười một mình.
"Mèo con, chị ơi, có thể mang mèo con cho em Đông Đông xem được không?" Cô bé vừa thì thầm vừa kéo quần áo của Thôi Thuý Thúy.
“Em Đông Đông ở đâu?” Thôi Thúy Thúy xoa đầu cô bé, “Chúng ta đi tìm em ấy thôi.”
“Em dẫn chị đến đó.” Cô bé nắm lấy tay Thôi Thuý Thuý nói.
Khi Thôi Thuý Thuý được kéo vào phòng, cô phát hiện bé trai Đông Đông mới được vài tháng tuổi, đang nằm trong cái nôi nhỏ nhưng đang cười rất vui vẻ.
"Em Đông Đông nhìn kìa, mèo nhỏ đó~"
Thôi Thuý Thuý sau đó cẩn thận bế Đông Đông lên để bé nhìn thấy Nhĩ Nhĩ trong giỏ. Nhị Nhĩ bị xách suốt dọc đường, có lẽ là vì nhìn thấy Thôi Thuý Thuý vẫn ở bên cạnh nên nó vẫn luôn yên tĩnh, không nôn nóng.
"Đông Đông rất đáng yêu đúng không." Viện trưởng vừa xử lý xong sự việc thì đi tới đây, nhìn thấy Thôi Thuý Thuý đang ôm Đông Đông, "Thằng bé rất ngoan, thích cười, không hề khóc như những đứa trẻ mấy tháng tuổi khác. "
Thôi Thuý Thuý nhìn đứa bé mới mấy tháng tuổi trong lòng ngực, xác suất bé trai bị bỏ rơi thấp hơn nhiều so với bé gái, cô không biết tại sao Đông Đông lại bị bỏ rơi.
"Cha mẹ thằng bé ly hôn, không ai muốn nuôi thằng bé nên đã ném thằng bé đến đây." Viện trưởng buồn bã nói: "Ta cũng từ chối rồi, nhưng cũng không thể tàn nhẫn bỏ thằng bé như bọn họ."
Thôi Thuý trong lòng thở dài, mặc dù nơi này chứa đựng ký ức lớn lên của cô, nhưng viện trưởng thật sự không thể quản lý chỗ này được.
"Đúng rồi, ta vừa nhận được điện thoại từ trại trẻ mồ côi bên kia, nói là năm nay sẽ có một nhóm bác sĩ đến bệnh viện huyện khám bệnh miễn phí." Viện trưởng mỉm cười nói: "Cô nhi viện của bọn họ không cần chữa trị gì nên bọn họ đã giới thiệu chỗ chúng ta cho bệnh viện, có thể khám miễn phí!”
Ngoài tật bẩm sinh tứ chi, còn có một số trẻ em bị bệnh có thể chữa khỏi, chỉ là thiếu tiền.
Thôi Thuý Thuý cũng mừng cho viện trưởng và bọn trẻ, nhưng cô không ngờ ngày hôm sau lại gặp được người quen.
======
Khi Diệp Không Thanh đến trại trẻ mồ côi nơi tổ chức khám miễn phí, hắn không khỏi cau mày. Không chỉ hắn mà cả các bác sĩ đi cùng cũng im lặng một lúc.
Dù chỉ ở huyện thành nhưng trại trẻ mồ côi này cũng quá "tồi tàn". Trong sân trống chỉ có hai chiếc xích đu đã cũ kỹ, bên cạnh có một cái cầu trượt bằng nhựa, nhìn màu sắc đã phai nhạt có thể thấy vốn dĩ nó có màu đỏ tươi. Trẻ em đủ mọi lứa tuổi tụ tập ở đó chơi đùa, thấy có người đến chúng lập tức dừng lại, thận trọng nhìn các bác sĩ.
"Hôm nay viện trưởng có việc phải làm, các con phải ngoan đấy." Viện trưởng sờ sờ đầu đứa nhỏ phía trước, tiếp tục dẫn các bác sĩ đi xem những đứa trẻ kia.
Viện trưởng không hy vọng có thể chữa khỏi bệnh cho tất cả bọn trẻ, chỉ cần chữa khỏi được cho một đứa là ông có thể vui vẻ mấy năm rồi.
"Đứa trẻ vừa rồi mắc bệnh tim bẩm sinh, cha mẹ nó không đủ tiền chữa trị nên đã bỏ nó ở đây. Thật ra mấy năm nay cũng chưa từng phát bệnh, chỉ cần chú ý đến cảm xúc của nó là được." Viện trưởng vừa đi vừa nói: “Haizz, làm cha mẹ cứ muốn sinh thì sinh, sau khi sinh xong lại không muốn chịu trách nhiệm.”