Editor & Beta: mèo Sana
“Còn, còn bao, bao lâu nữa mới đến a?” Thời điểm lần thứ N+1 nghỉ ngơi, người ngồi xe lăn thở hổn hển giọng nói đứt quãng hỏi.
“Sắp rồi, băng qua con đường nhỏ này, phía trước chính là cửa cốc.” Hoắc Khải Minh cũng mệt mỏi không ít, thân thể nguyên chủ thật đúng là yếu ớt muốn chết, giờ phút này hắn vạn phần hoài niệm thể chất SSS+ của mình.
“Các ngươi cứ đi chậm rãi, ta qua trước xem một chút.” Trong ba người, Triệu Noãn Tình là có tinh thần nhất, nàng cõng một hài tử trên lưng, còn bế một người trên tay lại có thể mặt không đỏ khí không suyễn, bây giờ vẫn có thể đi trước dò đường, phần thể lực này làm cho hai đại nam nhân hai mặt nhìn nhau, đều ở trong mắt đối phương nhìn thấy “tự hổ thẹn không bằng” cùng không che đậy được “hâm mộ ghen tị hận”.
Triệu Noãn Tình bế hắc y nhân A Phong bước nhanh dọc theo con đường núi nhỏ hẹp đi về phía trước, dọc theo đường đi nàng cố ý giẫm sâu bước chân của mình một chút, như vậy vạn nhất nơi này có rắn cũng có thể bị nàng làm cho kinh hãi.
Đi được khoảng năm trăm mét, trước mắt trở nên rộng rãi thoáng mát, tầm mắt không còn là một ngọn núi trơ trọi đầy những tảng đá có hình thù kỳ quái, mà là một tiểu sơn cốc, vừa bước vào thời tiết tháng năm, cây cối bên ngoài chỉ vừa mới nhú lên những chiếc lá xanh non mơn mởn, chỉ có rất ít cây ăn quả đang có trái, nhưng đâu đâu cũng nhìn thấy cây cối rậm rạp tươi tốt, trên mặt đất nở rộ những bông hoa nhỏ tươi tắn đủ mọi màu sắc. Số ít ở trên cây còn treo một vài quả màu xanh to bằng nắm tay.
Triệu Noãn Tình hít một hơi thật sâu, không khí trong lành ngọt ngào thoắt cái thông qua xoang mũi lấp đầy lá phổi, khiến tâm tình vui vẻ thoải mái nói không nên lời, làm cho nàng ngay lập tức yêu thích nơi này, thậm chí bắt đầu nảy sinh ý nghĩ xây một căn nhà ở chỗ này an cư lạc nghiệp.
Bất quá đó đều là chuyện của sau này, hiện tại quan trọng nhất vẫn là tìm được nơi Hoắc Khải Minh nhắc đến, nhanh chóng sắp xếp xong cho A Phong và người ngồi xe lăn trước.
Địa điểm rất dễ tìm, ngay trên vách núi lối vào sơn cốc, cách mặt đất khoảng hai mét, trên vách núi treo một tấm màn cỏ được dệt bằng tay, xuyên qua khe hở có thể mơ hồ nhìn thấy được cửa hang động.
Người đào hang rất cẩn thận, trên vách núi khoét ra mấy cái hốc nhỏ có thể dùng để đặt chân khi leo lên, có vài chỗ còn cắm những thanh gỗ cực kỳ cứng rắn để người lên xuống dễ dàng hơn.
Hai tay Triệu Noãn Tình đều dùng để bế hắc y nhân nên chỉ có thể dùng chân đạp lên từng cái hốc nhỏ, cẩn thận từng li từng tí leo lên trên.
Trong sơn động cũng không ẩm ướt, nhưng đã lâu không có người tới, nên có một cỗ mùi vị mục nát, những đồ dùng đơn sơ bên trong cơ bản đều phủ một tầng bụi thật dày, vừa giẫm lên chính là một dấu chân rõ ràng.
Triệu Noãn Tình nhìn xung quanh, trong động có một chiếc giường đá đơn giản, có lẽ là do cha của Hoắc Khải Minh tự tay làm, trông không theo một quy tắc nào cả, nhưng diện tích lại rất lớn, bốn năm người trưởng thành ngủ song song cạnh nhau cũng không thành vấn đề.
Không thể thả A Phong còn đang hôn mê xuống dưới đất hoặc là trên giường đầy bụi bặm, Triệu Noãn Tình suy nghĩ một chút rồi lấy từ trong không gian ra một cái rương gỗ, sau đó đặt hắn ở trên nắp rương, tuy rằng chiều dài có chút không đủ, nhưng dù sao so với trực tiếp thả trên mặt đất thì tốt hơn nhiều.
Bên ngoài động khắp nơi đều là cây cối che phủ, Triệu Noãn Tình tiện tay bẻ hai cành cây lớn có lá, dùng nó làm chổi, hai ba cái là quét sạch sẽ chiếc giường đá trước mặt.
Nàng không biết trong tay nải lớn của người ngồi xe lăn có chăn đệm hay không, lại từ trong không gian lấy một cái chiếu cỏ thật dày đặt ở trên giường.
Loại đệm cỏ này là do dị năng giả hệ thực vật đan bằng tay, loại cỏ được sử dụng là do bọn họ dùng dị năng của mình thúc đẩy sinh trưởng tạo ra, sau đó thỉnh dị năng giả hệ thủy tách hết nước bên trong ra rồi mới sử dụng, loại đệm cỏ này rất mềm không dễ bị diến dạng, phi thường thích hợp với nơi có tính lưu động cực cao như Mạt Thế.
Vì để cho nó thoạt nhìn tương đối giống với nguyên trạng ở đây, Triệu Noãn Tình còn chà xát hai mặt của nó lên lớp bụi trên sàn nhiều lần, cố gắng làm cho nó bẩn và cũ hơn.
Chờ Hoắc Khải Minh và người ngồi xe lăn hỗ trợ nhau leo lên cửa hang, bên trong trên cơ bản đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Hoắc Khải Minh bất động thanh sắc quét một vòng phía trong sơn động, khi nhìn thấy đệm cỏ và rương gỗ rõ ràng không có trong trí nhớ của nguyên chủ, ánh mắt chợt lóe hung quang, muốn nói gì đó lại nhịn xuống.
Người ngồi xe lăn không biết nơi này ban đầu có những thứ gì, thời gian đi đường gần như làm hắn mệt gần chết, kéo lê đôi chân giống như đeo chì đến bên giường đá, không nói một lời liền nằm xuống, ngay cả mắt cũng lười mở ra.
Triệu Noãn Tình giật giật khóe miệng, lại bế hắc y nhân đặt ở bên cạnh hắn, còn dùng sức đẩy mạnh hắn, “Ngươi đừng ngủ, ta nói với ngươi mấy câu, nói xong chúng ta phải đi rồi.”
“Ân, không sao, ngươi nói, ta đang nghe đây!” Người ngồi xe lăn cũng không mở mắt ra, chỉ vẫy vẫy tay ý bảo mình đã tỉnh!
“Được, vậy ngươi nhớ kỹ một chút, vết thương của hắn ta đã xử lý tốt, nhưng hắn mất máu quá nhiều, khi nào có thể tỉnh lại khó mà nói được, hơn nữa vừa rồi ta phát hiện hắn có dấu hiệu bị sốt, nếu hắn vẫn sốt cao không hạ, ngươi liền cho hắn uống loại thuốc bột này, chờ ban ngày ta lại đến xem, đã nhớ kỹ chưa?”
“Ân”, sự tình liên quan đến tính mạng A Phong nên người ngồi xe lăn cũng không thể không cố giữ vững tinh thần, “Ta nhớ rồi.”
“Được rồi, nếu như ngươi không có việc gì chúng ta liền phải rời đi.”
“Hảo, lần này thật sự phải cảm ơn hiền kháng lệ nhiều rồi.”
“Được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.” Triệu Noãn Tình nói xong nhìn Hoắc Khải Minh, ý bảo hắn còn có chuyện gì muốn bổ sung hay không, nếu không thì phải quay về thôi.
Hoắc Khải Minh lắc đầu, chắp tay với người ngồi xe lăn, “Ngài nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta đi trước.”
Triệu Noãn Tình nhìn hắn một cái bằng ánh mắt khác thường, ngay cả kính ngữ cũng dùng tới, hắn biết ba người này là ai sao?
Hoắc Khải Minh nói xong liền giống như một vị tăng già nhập định, cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngay cả ánh mắt cũng không cho nàng một cái.
“Làm bộ đức hạnh!” Triệu Noãn Tình lẩm bẩm một câu, đảo mắt khinh thường, đặt bánh bao nhỏ đang ngủ sau lưng lên giường, nằm song song với A Phong đang hôn mê bất tỉnh, sau đó rời đi không quay đầu lại một cái nào, Hoắc Khải Minh lại nhìn người ngồi xe lăn một cái, rồi đuổi theo Triệu Noãn Tình.
Chờ đến khi hoàn toàn không còn nghe thấy tiếng bước chân của hai ngươi bọn họ nữa, người ngồi xe lăn mở mắt ra, bình tĩnh nhìn về phía cửa hang, một lúc lâu sau mới tự giễu nhếch khóe miệng, xoay người kiểm tra tình huống của A Phong.
Triệu Noãn Tình nói không sai, A Phong quả nhiên đã sốt cao, da hắn nóng như lửa đốt, trên khuôn mặt vốn tái nhợt vì mất máu quá nhiều lại hiện lên vẻ ửng đỏ bất thường.
Người ngồi xe lăn nhớ tới lời Triệu Noãn Tình đã nói, hắn cố gắng chống đỡ thân thể mệt mỏi, từ trong tay nải hắn mang đến lấy ra một túi nước căng phồng, mất sức chín trâu hai hổ, mới lấy nước kèm theo với thuốc bột trong bao giấy mà Triệu Noãn Tình để lại trên bàn đút vào trong miệng A Phong, sau đó rốt cuộc không chống đỡ nổi mà kiệt sức ngủ thϊếp đi.
Trời đã tờ mờ sáng, Triệu Noãn Tình nhớ thương nhi tử trong nhà, bước chân bước rất nhanh, ở phía sau là Hoắc Khải Minh thập phần vất vả đi theo. Nhưng biết Triệu Noãn Tình đang giận mình, cũng không dám bảo nàng đợi hắn. Chỉ là lại một lần thiếu chút nữa vấp phải rễ cây, hắn đành phải mở miệng nói: “Noãn Tình, nàng chờ ta một chút được không a?”
“A, ồ, thực xin lỗi, ta quên mất còn có ngươi!”, thật ra Triệu Noãn Tình cũng không phải thật sự tức giận, chỉ là nàng cảm thấy có chút không thoải mái với hành động giấu diếm của Hoắc Khải Minh, đồng thời lại tự cảm thấy bản thân ngang ngược, dù sao nàng giấu diếm cũng không ít, không phải sao?
Nhìn dáng vẻ khẩu thị tâm phi của Triệu Noãn Tình, Hoắc Khải Minh cưng chiều cười, vươn tay nắm lấy tay nàng, “Chờ trở về ta sẽ nói với nàng.”
Tay Triệu Noãn Tình giãy giãy nhưng không vùng ra được, cũng tùy hắn nắm, chỉ là sau khi xoay người trên mặt lại hiện ra một vệt ửng đỏ, Hoắc Khải Minh cũng mỉm cười khi nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau.
Hai người vội vã, rốt cuộc trở lại phòng trước khi người Hoắc gia thức dậy, Triệu Noãn Tình đầu tiên là kiểm tra cửa phòng một chút, phát hiện vẫn là chốt cửa nàng đã cài trước khi rời đi, Hoắc Tử Thần còn đang ngủ, quả tim lo lắng suốt dọc đường cuối cùng đã trở lại vị trí ban đầu.