Editor & Beta: mèo Sana
“Nương tử, lại đây nghỉ ngơi một chút đi! Lát nữa phải rời giường rồi.” Thể lực của Hoắc Khải Minh kém Triệu Noãn Tình không phải một chút, lúc này đã là dáng vẻ uể oải ngã xuống trên kháng.
“Không sao, ta không mệt, ngươi tranh thủ thời gian ngủ một chút đi!” Không biết có phải dị năng của nàng cũng xuyên không tới cùng nàng hay không, Triệu Noãn Tình có thể cảm giác được thân thể của nàng so với hôm đầu tiên xuyên đến tốt hơn rất nhiều, tối qua một đêm không ngủ cũng không cảm thấy chút mệt mỏi nào.
Hoắc Khải Minh không phản bác lời nói của Triệu Noãn Tình, hắn thật sự mệt mỏi không chịu được, tay nải lớn của người ngồi xe lăn lúc sau đều là hắn vác, cũng không biết bên trong chứa những thứ gì, nặng chết đi được, cũng mệt chết đi được.
Triệu Noãn Tình thu xếp cho Hoắc Khải Minh xong, lại nhìn tiểu bánh bao một chút, xoay người rời khỏi phòng, một chút nữa người Hoắc gia sẽ rời giường.
Từ sau khi Lưu thị không còn trắng trợn bắt nàng làm việc nữa, liền luôn cùng Hoắc Minh Hà kẻ xướng người ca chỉ cây dâu mắng cây hòe, nếu không chính là dùng một vài phương pháp không lên được mặt bàn nhưng lại không ảnh hưởng toàn cục khiến nàng không thoải mái.
Ví dụ như mỗi buổi sáng lúc rời giường, nguyên lai các phòng Hoắc gia đều là phòng người nào người đó dậy, bây giờ Lưu thị lại căng giọng đứng ở trong sân mắng chửi người, nào là “đồ lười”, nào là “cưới phải cái tổ tông”, nào là “chờ bà ta hầu hạ” vân vân, không làm ầm ĩ đến mọi người thì chưa tính xong chuyện.
Trước kia Triệu Noãn Tình rất lười để ý đến bà ta, nhưng hôm nay thì không được. Trước không đề cập chuyện Hoắc Khải Minh phải ngủ bù, chính là tối hôm qua nàng một đêm không ngủ, tuy rằng không mệt nhưng hỏa khí cũng không nhỏ, nếu Lưu thị còn dám tới tìm phiền toái, nàng cũng không ngại lấy bà ta đến châm lửa.
“… một đám lười biếng, cưới phải các ngươi lão Hoắc gia chúng ta thật sự là tám đời xui xẻo, trời đã sáng choang, còn không chịu dậy, đây là chờ lão nương hầu hạ các ngươi…” Sau khi nhìn thấy Triệu Noãn Tình ở trong phòng bếp thì tất cả những lời sau đó đều nghẹn trở lại trong cổ họng, bộ dáng thò cổ thoạt nhìn thập phần buồn cười.
Dưới ánh mắt trêu tức của Triệu Noãn Tình, Lưu thị không cam lòng trừng nàng một cái, quay đầu xám xịt rời đi. Triệu Noãn Tình bĩu môi, coi như bà thức thời không tiếp tục gây phiền toái, bằng không sẽ làm cho bà chịu không nổi mà lăn đi, hừ!
Ở trong phòng Hoắc Khải Minh đang nhắm mắt nằm trên kháng, rõ ràng rất mệt mỏi, nhưng làm sao cũng không ngủ được.
Hắn vốn cho rằng hai người trong tiểu ốc bằng gỗ là vị đệ tử của hào môn quý tộc nào đó, bị gia tộc bài xích mới sống ẩn dật ở đó. Tuy rằng hắn cảm thấy người ngồi xe lăn kia thoạt nhìn nét mặt hiền hòa, nhưng hắn ba đời cộng lại đã gặp qua nhiều người như vậy, thật sự nhất thời không thể nhớ ra.
Cho đến khi đối phương tự giới thiệu, nói bản thân họ Phong, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, Phong là quốc họ, người nọ cư nhiên là người hoàng tộc. Mà hắn rốt cuộc nhớ ra vì sao người này nhìn quen mắt, dung mạo của hắn cùng đương kim hoàng thượng mà kiếp trước hắn đã gặp có ba phần tương tự.
Nhưng kiếp trước hắn cũng xem như làm quan đến vị trí cao nhất, người trong hoàng thất trên cơ bản chưa có ai mà hắn chưa gặp qua, nhưng đối với vị này thật sự không có chút ấn tượng nào, cái khác không nói, liền đặc điểm mang tính biểu tượng là đầu tóc bạc trắng chắc chắn không thể xem nhẹ được.
Lúc Triệu Noãn Tình trở lại phòng, Hoắc Khải Minh đang nhắm mắt sắp xếp lại ký ức về hoàng thất kiếp trước của hắn, nghe thấy tiếng nàng đi vào thì lông mi khẽ động, mở hai mắt ra.
“Sao? Không có “Sư tử hống” mỗi ngày ngươi liền ngủ không được à?” Triệu Noãn Tình cười trêu chọc hắn.
“Noãn Tình, vi phu có chuyện muốn nói với nàng.” Hoắc Khải Minh từ trong ổ chăn ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Triệu Noãn Tình.
“Ân? Nghiêm túc như vậy? Chuyện gì ngươi nói đi.” Triệu Noãn Tình cũng thu hồi thần sắc trêu chọc.
“Chính là hai người chúng ta cứu đêm qua.”
“Bọn họ? Bọn họ làm sao vậy? Ngươi biết bọn họ à?” Triệu Noãn Tình nghĩ nghĩ, “Nhìn không giống a!”
“Cái vị bị bệnh kia, hắn nói hắn họ Phong, nhớ không?”
“Nhớ chứ, họ Phong thì làm sao?”
“Phong là quốc họ.”
“Quốc họ thì sao…” Triệu Noãn Tình bừng tỉnh mở to mắt nhìn Hoắc Khải Minh, “Ý của ngươi bọn hắn là người hoàng thất?”
“Ừm, khả năng đó rất lớn.”
“Không thể,” Triệu Noãn Tình phản bác: “Người hoàng thất sao có thể sống thảm hại như vậy chứ? Chẳng những ở cái loại địa phương ma quỷ lộng hành, ngay cả một người hầu hạ cũng không có, còn bị người ta ám sát, nếu không phải đêm qua chúng ta vừa khéo xuất hiện, nói không chừng lúc này bọn họ đã biến thành hai, không đúng, là ba cỗ thi thể rồi. Ngươi nói xem, có vị hoàng thất nào lại sống lăn lộn thảm hại đến như vậy không?”
“Được rồi, đừng nghĩ nữa, nhanh đi nghỉ ngơi đi, chốc nữa chúng ta còn phải mang chút đồ ăn thức uống cho bọn họ nữa, tiện thể xem vết thương cho người kia!”
Hoắc Khải Minh bất đắc dĩ, chỉ có thể nằm lại vào trong chăn theo sức kéo của Triệu Noãn Tình, nhưng hắn lại càng không thể ngủ được.
Đều nói một câu đánh thức người trong mộng, câu nói này rất phù hợp với tình hình hiện tại của hắn. Chính là vừa rồi Triệu Noãn Tình đề cập đến việc nếu không có bọn họ thì ba người kia đều sẽ chết, lập tức tháo gỡ mạch suy nghĩ của hắn.
Đương kim hoàng thượng dưới gối vốn có sáu vị hoàng tử, hai vị công chúa.
Trong đó Tứ hoàng tử và Lục hoàng tử là do Tiên Hoàng Hậu sinh ra.
Đại hoàng tử và Đại công chúa là Nhàn phi sinh ra.
Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử là song bào thai do Thục phi sinh ra, cái này ở nhà bình thường nhưng là thiên đại phúc khí, nhưng loại chuyện này trong hoàng thất liền có chút không may mắn, bởi vậy Tam hoàng tử cơ thể hơi gầy yếu một chút từ nhỏ đã bị đưa đến tự viện hoàng gia cách hoàng lăng không xa.
Còn có Hoàng Quý phi sinh Ngũ hoàng tử cùng Nhị công chúa.
Tiên Hoàng Hậu sau khi sinh Lục hoàng tử thì bị thương thân thể, cả ngày triền miên trên giường bệnh, chịu đựng không được bao lâu thì buông tay rời khỏi nhân gian, để lại Tứ hoàng tử bốn tuổi cùng Lục hoàng tử mới ba tháng.
Một năm sau, Hoàng Thượng thăng Hoàng Quý phi làm Kế Hậu, thân phận Ngũ hoàng tử do nàng sinh ra nước lên thì thuyền lên. Tất cả những người trong cung đều là cao thủ trong việc nhìn người lên món(1), tình cảnh của hai vị hoàng tử do Nguyên Hoàng Hậu sinh ra thì càng ngày càng gian nan.
(1) 看人下菜碟Khán nhân hạ thái điệp tương tự với câu tục ngữ “Trông mặt mà bắt hình dong” của Việt Nam ta, nhìn người: tùy vào các loại người khác nhau; lên món: là bưng thức ăn đã làm xong lên bàn. Thường đều dùng câu này theo nghĩa mở rộng, ẩn dụ việc không thể đối xử bình đẳng, đối xử người này khác người kia, căn cứ vào những loại người khác nhau mà cho đãi ngộ khác nhau.
Không lâu sau trong một lần Cung Yến, Ngự Thiện phòng bị cháy, bọn thị vệ rút không ít nhân thủ đi cứu viện, chờ dập tắt lửa thì lại có cung nhân khóc sướt mướt đến báo, lục hoàng tử không thấy đâu nữa.
Hoàng đế giận dữ, một bên hạ lệnh tra rõ chuyện này, một bên phái người tìm kiếm xung quanh, cuối cùng không tìm được hoàng tử, nhưng chủ mưu gây nên chuyện này lại nhắm thẳng vào đệ đệ nhỏ nhất của Hoàng đế - Tuyên Vương gia Phong Thanh Hạo, bởi vì hắn cũng mất tích cùng tiểu hoàng tử, cùng lúc biến mất, còn có một đám hộ vệ của Tuyên Vương gia.
Tìm kiếm tiểu hoàng tử khắp nơi vẫn không thấy, Tứ hoàng tử dưới sự bảo vệ của trung phó do Tiên Hoàng Hậu lưu lại dần dần chìm nghỉm trong hậu cung.
Đợi đến thời điểm hắn tầm mười tuổi, thì đi theo ngoại gia Định Quốc Công đến biên cương rèn luyện. Sau đó man di tấn công biên cương, Tứ hoàng tử vài lần vào sinh ra tử, dựa vào chiến công chói lọi một lần nữa lọt vào tầm mắt bá quan văn võ.
Mà sau khi lão Hoàng Đế băng hà cũng lập hắn làm Tân Đế.
Khác với tất cả Tân Hoàng sau khi đăng cơ sẽ đại xá thiên hạ, sau khi hắn đăng cơ lần đầu tiên lâm triều liền hái mũ ô sa của phụ thân và huynh trưởng nhà mẹ đẻ Thái hậu, cũng giáng chức quan viên nhất mạch bọn họ, có người thì bị chém đầu, có thể nói là nhổ tận gốc thế lực của Thái Hậu.
Sau khi dùng thủ đoạn lôi đình xử trí Thái Hậu, chuyện thứ hai Tân Hoàng làm khiến người ta chỉ trích, không biết hắn từ nơi nào nghênh tiếp hai cỗ quan tài vào kinh, chôn cất vẻ vang trong Hoàng Lăng, cũng lập lên hai tấm bia không viết chữ.
Vào thời điểm đó vụ việc này làm cho cả nước chấn động, vô số người phản đối nhưng không thể thay đổi kết quả cuối cùng.
Lịch Hiến Đế cả đời lập được vô số công trạng, dốc sức cai quản đất nước, tuy rằng anh niên tảo thệ(2) nhưng lại để lại thái bình thịnh thế cho con cháu đời sau.
(2)Anh niên tảo thệ: còn trẻ mà mất sớm.
Khi đó Hoắc Khải Minh quan cư Lại bộ Thượng Thư, đối với những tình tiết trong đó biết tương đối rõ ràng, nhưng đối với hai tấm bia không viết tên kia lại hoàn toàn không có chút manh mối nào.
Bây giờ nghĩ lại, nói không chừng người bọn họ cứu đêm qua chính là Tuyên Vương gia Phong Thanh Hạo và Lục hoàng tử đã mất tích.
Hoắc Khải Minh càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng, nhưng chuyện ở kiếp trước lại không thể nói ra, cuối cùng hắn chỉ có thể cân nhắc nói những suy đoán của bản thân cùng những điều có thể tiết lộ nói cho Triệu Noãn Tình.
Hai người bọn họ ai cũng không chú ý tới Hoắc Tử Thần đã tỉnh, hơn nữa đã nghe được toàn bộ những chuyện mà bọn họ đã nói với nhau.