Nông Môn Hãn Thê: Trọng Sinh Tể Tướng Quá Dính Người

Chương 48: Nhà gỗ ngụy trang

Editor & Beta: mèo Sana

“Ngươi không sao chứ?” Hoắc Khải Minh đi tới ngồi xổm bên cạnh hắn, thủ pháp vụng về xoa ngực cho hắn, chờ cơn ho khan của hắn dịu đi một chút, mới có chút lo lắng hỏi.

“Không có việc gì, không chết được.” Người ngồi xe lăn thờ ơ vươn tay lau bọt máu ho ra từ khóe miệng, nhìn về phía hắc y nhân nằm trên mặt đất, ánh mắt khó nén đau thương, thanh âm cực kỳ nhẹ hỏi: “Hắn chết rồi, đúng không?”

“Vẫn chưa, Noãn Tình đã băng bó vết thương cho hắn ta rồi, tình trạng so với trước tốt hơn nhiều.” Hoắc Khải Minh cũng không phải nói bừa, bây giờ hơi thở của hắc y nhân rõ ràng mạnh hơn trước không ít, sắc mặt tuy vẫn trắng bệch, nhưng đã không còn xám ngắt như người chết nữa. Nhưng vì mất quá nhiều máu nên hắn cũng không thể tỉnh lại sớm được.

“Vậy thì đa tạ rồi!” Hiển nhiên người ngồi xe lăn xem lời hắn nói là an ủi. Hắn cũng biết người nọ bị thương nặng bao nhiêu, làm sao có thể còn sống đây?

“Đừng nói những chuyện này nữa, hiện tại ngươi nói một chút xem, các ngươi còn có địa phương nào khác có thể đặt chân không, chúng ta đưa các ngươi tới đó, trời đã gần sáng chúng ta phải quay về, đêm hôm qua chúng ta lét lút tới đây, hài tử đều ném ở nhà.” Triệu Noãn Tình không kiên nhẫn xua xua tay cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.

“Thật không giấu diếm, chúng ta bây giờ đã là sơn cùng thủy tận, khắp thiên hạ không còn chỗ cho chúng ta dung thân nữa rồi.” Người ngồi xe lăn thần sắc ảm đạm nói.

“Các ngươi rốt cuộc đã chọc vào ai?” Triệu Noãn Tình cau mày hỏi.

Người ngồi xe lăn thản nhiên cười với nàng, lắc đầu, không nói gì.

“Ta biết trên núi có một chỗ, có thể cho các ngươi tạm thời dung thân, chúng ta thừa dịp hiện tại mang các ngươi tới đó, về phần vật phẩm sinh hoạt thì chờ ngày mai ta sẽ mang cho các ngươi một ít, ngươi xem được không?”

Lời này của hắn thật không phải nói bậy, nơi này ở trong ký ức của nguyên chủ là nơi cha nguyên chủ từng dẫn nguyên chủ đi, chỉ có phụ tử bọn họ biết. Sau này cha nương hắn qua đời, một nhà thúc thẩm hắn không quen biết lại chuyển đến sống ở trong nhà hắn, lúc còn nhỏ cũng thỉnh thoảng lén lút đến đó ngồi một lúc để khóc một trận, nhớ cha nương mình một chút.

Nhưng kiếp trước sau khi hắn xuyên qua còn chưa từng đi đến tiểu sơn cốc kia một lần nào, bây giờ cũng không biết nơi đó đã bị người khác phát hiện hay chưa. Nhưng người ngồi xe lăn nói bọn họ không có nơi nào để đi, tùy tiện đưa bọn họ về thôn là điều không thực tế, lúc này hắn mới nhớ tới nơi đó.

“Chỉ là nơi đó gần núi sâu, cách nơi này cũng không gần.” Hoắc Khải Minh cuối cùng cũng muộn màng nhận ra, muốn đưa một tiểu hài tử một tàn một thương này đến nơi đó đối với bọn họ mà nói có vẻ hơi khó khăn.

Vốn nghe hắn nói xong trong mắt người ngồi xe lăn cũng sáng lên, nhưng nghĩ đến tình huống trước mắt của hắn thì lại sa sút. Hắn kỳ thật có thể đi lại bằng hai chân, chỉ là bởi vì sinh bệnh nên không thể chịu được mệt nhọc, bởi vậy sinh hoạt bình thường hàng ngày đều là ngồi xe lăn, nhưng A Phong còn đang hôn mê, xe lăn của hắn lại bị phá hủy, cái này có chút khó khăn.

“Đa tạ hiền kháng lệ(1) đã giang tay giúp đỡ chúng ta, nhưng tình huống hiện tại của chúng ta các ngươi cũng thấy được, sẽ không làm phiền các ngươi nữa.” Người ngồi xe lăn nói xong từ dưới đất đứng lên, vững vàng khom người vái chào bọn họ, tuy rằng là hành đại lễ, nhưng vẫn không tổn hao quý khí sẵn có của hắn, Hoắc Khải Minh né tránh sang một bên không nhận lễ của hắn, chỉ là ánh mắt nhìn hắn phức tạp thêm vài phần.

(1)Hiền kháng lệ nghĩa là vợ chồng (tiếng gọi vợ chồng người khác một cách lịch sự)

“Ngươi có thể đi đường sao? Có thể đi bao xa?” Triệu Noãn Tình ngược lại không cảm thấy ngoài ý muốn, nàng đã sớm đoán được thân phận hai người này không đơn giản, hiện tại thấy hắn có thể tự mình đứng lên, cũng đại khái đoán được tình huống của hắn, lên tiếng hỏi.

“Ta có thể đi, chỉ là tốc độ hơi chậm một chút, nhưng ta không thể bỏ lại A Phong, cho nên ta nhất định phụ lòng ý tốt của hiền kháng lệ rồi.”

“Chỉ cần ngươi có thể đi là được, mệt mỏi thì để tướng công ta đỡ ngươi, về phần hắn, còn có đại bảo bối của ngươi”, Triệu Noãn Tình hất cằm điểm điểm hắc y nhân, lại ước lượng tiểu bánh bao trong ngực, “Cứ giao cho ta là được, ta đều có thể mang đi cho ngươi, ngươi đi xem có thứ gì cần mang theo hay không, mau đi thu dọn xong xuôi, ta ngụy trang nơi này một chút chúng ta liền xuất phát.”

“Hảo, cứu mệnh chi ân bất ngôn tạ, về sau có chỗ cần đến Phong mỗ, tuyệt đối không có nửa chữ không.” Người ngồi xe lăn cũng hết sức dứt khoát, nói xong liền không chút dây dưa đi vào trong tiểu ốc bằng gỗ sập một nữa kia.

“Chàng trước giúp ta ôm tiểu tử này, ta ngụy trang nơi này một chút”, Triệu Noãn Tình nói xong ánh mắt bắt đầu tuần tra khắp nơi.

Những việc như ngụy trang hiện trường không làm khó được nàng, sau khi nàng bị bại lộ không gian biến dị, đã từng có rất nhiều người đánh chủ ý lên dị năng của nàng, đoạn thời gian đó là giai đoạn gian nan nhất mà nàng từng trải qua, mỗi ngày không phải đang chạy trốn thì chính là chuẩn bị chạy trốn, mỗi lần rời đi đều phải cẩn thận thu dọn dấu vết nàng đã từng ở đó, nàng cảm thấy cho dù kẻ thù của hắn có lợi hại đến đâu hẳn là sẽ không lợi hại hơn những dị năng giả ở Mạt Thế kia đi!

Khi kế hoạch của nàng đã hoàn thành không sai biệt lắm, nàng mới nhận ra rằng Hoắc Khải Minh vẫn duy trì trạng thái hóa đá không hề nhúc nhích kể từ khi người ngồi xe lăn quay vào nhà.

“Ngươi làm sao vậy?” Triệu Noãn Tình đi tới đẩy hắn một cái, “Nhanh giúp ta ôm hài tử một lát, trời sắp sáng rồi.”

“A? ờ, ờ, được, ta biết rồi.” Hoắc Khải Minh cuối cùng cũng từ trạng thái thất thần khôi phục bình thường, đưa tay nhận lấy tiểu bánh bao đang ngủ say.

“Ngươi lại làm sao vậy?” Từ lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Triệu Noãn Tình thấy Hoắc Khải Minh mất hồn mất vía như vậy, tò mò hỏi một câu.

“Chờ trở về rồi hẳn nói, trước hết phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.”

Khi người ngồi xe lăn lưng đeo một cái tay nải không tính là nhỏ bước ra, hắn cảm thấy khó có thể nhận ra tiểu viện mà hắn đã sinh hoạt lâu nay, hắn biết nơi này đã bị phá hủy hơn phân nửa do trận đánh nhau trước đó, nhưng ai tới nói cho hắn biết, vì sao chỉ trong quãng thời gian hắn thu thập hành lý, nơi này liền biến thành một ngôi nhà ma đổ nát không chịu nổi đây?

Tường viện bằng trúc vốn được quấn quanh bằng dây leo ban đầu bây giờ lại nữa đổ nữa đứng theo hình chữ “chi”(2) quỷ dị, những tấm ván gỗ từ tiểu ốc gỗ bị sập lại bị đập bỏ thành từng mảnh ván gỗ rơi vãi trên mặt đất, trên mặt đất thông tới tiểu ốc bằng gỗ là vết máu kéo lê uốn lượn, một vài dải vải bị xé rách được treo ở trên cành trúc hoặc là dây leo, một số khác bị ném trên mặt đất, một cơn gió thổi qua làm cuộn lại thành nhiều hình dạng khác nhau, bên cạnh còn rải rác vài dấu tay máu lớn nhỏ.

(2)Chữ chi đây nha之.

“Cái này, đây là các ngươi làm?” Người ngồi xe lăn hơi gian nan hỏi.

“Không có "các" chỉ có "ngươi" thôi(3), là Noãn Tình tự làm.” Sắc mặt Hoắc Khải Minh cũng phức tạp, nhưng ngữ khí không còn tùy ý như trước.

(3) Người ngồi xe lăn hỏi là 你们 “các ngươi” nhưng Hoắc Khải Minh trả lời là không có 们, chỉ có 你thôi.

“Khụ khụ, cái kia, chúng ta phải đi như thế nào?” Người xe lăn gượng gạo chuyển đề tài, đương nhiên đây cũng là vấn đề nan giải trước mắt của hắn.

“Ngươi đi theo tướng công ta, lo cho chính ngươi là được, còn lại giao cho ta.” Vừa rồi Triệu Noãn Tình đã bọc tiểu bánh bao đàng hoàng lại cõng ở sau lưng, sau đó hai tay luồn qua bả vai cùng dưới đầu gối của hắc y nhân, ôm hắn bằng tư thế bồng công chúa, đứng dậy dùng ánh mắt sáng ngời nhìn bọn họ, “Đi thôi!”

“Khụ khụ, vậy chúng ta đi thôi!” Người ngồi xe lăn ho khan hai tiếng, quay lưng về phía Triệu Noãn Tình, dẫn đầu ra khỏi viện tử.

Mặc dù đêm nay đầu tiên là hắn phát bệnh, lại trải qua một đợt ám sát, lẽ ra thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng không hiểu sao tâm tình của hắn lại cảm thấy không tệ lắm, nhất là khi nhìn thấy một người cao to như A Phong bị một nữ nhân vóc dáng nhỏ nhắn gầy gò bế bằng tư thế công chúa, độ cong khóe miệng hắn căn bản không đè xuống được, cũng không biết chờ A Phong tỉnh lại biết chuyện này tâm tình sẽ như thế nào.

Chờ mấy người bọn họ đều ra khỏi viện tử, Triệu Noãn Tình quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau khi suy nghĩ một chút, chân duỗi thẳng quét qua, “ba” một tiếng, hàng rào vốn đã lung lay sắp đổ liền đổ sụp xuống đất thành từng mảnh. Bây giờ ngay cả một người qua đường cũng có thể nhận ra rằng đây là một hiện trường gϊếŧ người.

Vì chiếu cố thân thể không tốt của người ngồi xe lăn, tốc độ di chuyển của bọn họ không hề nhanh, sau khi bầu trời chuyển từ đen đặc sang xanh thẫm, cuối cùng bọn họ cũng tiến vào phạm vi rừng sâu. Triệu Noãn Tình đi sau cùng, Hoắc Khải Minh đi trước, người ngồi xe lăn đi ở giữa, mà tay nải trên người hắn đã sớm được đeo trên lưng Hoắc Khải Minh, nhưng dù không mang vác bất kỳ thứ gì, hắn vẫn mệt đến thở hồng hộc như cũ, y sam cũng sắp ướt đẫm mồ hôi.