Nông Môn Hãn Thê: Trọng Sinh Tể Tướng Quá Dính Người

Chương 47: Trị thương, cứu người

Edit & Beta: mèo Sana

Trở lại bên cạnh Hoắc Khải Minh, tiểu bánh bao sau lưng Triệu Noãn Tình thấy hai người nằm trên mặt đất, hưng phấn kêu lên: “Cha, Phong thúc thúc.”

Nhưng mà một người hôn mê, còn người kia mất máu quá nhiều sắp mất mạng, ai cũng không thể đáp lại nó. Lại kêu thêm hai lần nữa vẫn không thấy hồi âm, tiểu bao tử rốt cuộc nhịn không được, “oa” một tiếng khóc lên, trong màn đêm tĩnh mịch truyền đi thật xa.

Triệu Noãn Tình vội vàng đặt nó xuống ôm vào trong lòng, tay như có như không bịt miệng nó lại. Tuy rằng người vừa ra tay với người một nhà này đã tạm thời rời đi, nhưng ai biết bọn họ còn có thể dùng một chiêu hồi mã thương[1] hay không, nàng có thể tự bảo vệ mình, thêm một cái Hoắc Khải Minh cũng không thành vấn đề, nhưng những người ở đây nàng khẳng định không thể chiếu cố được.

[1] Hồi mã thương 回马枪 đây là một chiến thuật chiến đấu mà các chiến sĩ chủ yếu dùng cây thương làm vũ khí. Trong chiêu này, người ta giả vờ thua chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích. Sự độc đáo của đòn hồi mã thương là tính bất ngờ, khiến đối phương không kịp trở tay.

Chỉ cần nhìn cảnh hai người này giấu tiểu bánh bao kỹ như vậy liền biết, hài tử này nhất định rất quan trọng, quan trọng đến mức hai người này đều có thể vì hắn đánh cược tính mạng của mình, cho nên vô luận như thế nào, Triệu Noãn Tình cũng không muốn hấp dẫn những người kia tới lần nữa.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân nàng không muốn thừa nhận, đó chính là nơi hoang sơn dã lĩnh này, lại là nửa đêm khắp nơi tối đen như mực, tiếng khóc của tiểu hài tử gì đó thật sự có thể phóng đại bầu không khí kinh dị, nàng có thể cảm giác được lông tơ sau lưng nàng đang dựng đứng hết cả lên.

“Hài tử ngoan, không khóc không khóc, cha ngươi ở đây này! Ngươi ngoan ngoãn ngồi chờ, di di lập tức cứu cha ngươi, được không?” Triệu Noãn Tình cũng không quản được hắn có nghe hiểu hay không, cũng chỉ nói nhỏ rồi nhẹ nhàng ôm hắn lắc lư, còn bước đi tới lui thong thả trên mặt đất.

Có lẽ bởi vì cái ôm của nàng quá ấm áp, có lẽ là ở trên người nàng không cảm giác được ác ý, tóm lại sau khi được nàng dỗ dành vài câu như vậy, tiểu bánh bao rốt cuộc cũng ngừng khóc, chỉ trừng đôi mắt to vẫn còn ngân ngấn nước mắt nhìn nàng chằm chằm, thỉnh thoảng lại nấc lên một hai tiếng.

“Noãn Tình, người này sắp không được rồi.” Hoắc Khải Minh thấy Triệu Noãn Tình đã dỗ dành xong tiểu bánh bao vừa khóc lớn, mới mở miệng nói, thật sự là người dưới tay hắn tình hình càng ngày càng không tốt, hô hấp càng lúc càng yếu ớt, trên mặt cũng phủ một tầng xám xịt chết chóc, lúc này hắn mới ý thức được vừa rồi mình đã phạm phải một sai lầm lớn, sở dĩ máu chảy càng ngày càng ít, không phải vì hắn đè ép có hiệu quả, mà là máu trên người hắn sắp chảy cạn kiệt rồi.

“Ta hiện tại phải trị thương cho cha ngươi, ngươi ngoan ngoãn cùng thúc thúc chờ một chút, được không?” Triệu Noãn Tình một bên cùng tiểu bánh bao nói chuyện, một bên nhanh chóng ở trong đầu suy nghĩ quá trình trị thương cho hắn.

Tiểu bánh bao vẫn nhìn chằm chằm nàng không nói gì, nhưng khi Triệu Noãn Tình bỏ nó vào trong vòng tay Hoắc Khải Minh, nó không khóc không nháo, mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng cũng không phản kháng, cứ ngoan ngoãn nằm trong lòng Hoắc Khải Minh, muốn khóc nhưng lại không dám khóc nhìn nàng chằm chằm, cực kỳ đáng thương.

Triệu Noãn Tình hít sâu một hơi, hiện tại không phải lúc để dỗ tiểu bánh bao, nàng nhanh chóng cầm lấy túi cứu thương, trải miếng vải vô trùng ra, đặt bả vai bị thương của hắc y nhân lên miếng vải vô trùng, sau đó mới lấy hạt châu lớn từ trong ngực ra đặt ở bên cạnh, không có điều kiện khử trùng tay, nàng lại đeo thêm một đôi găng tay vô trùng, lúc này mới lấy ngoại y của Hoắc Khải Minh dùng để cầm máu vết thương của hắn ra.

Triệu Noãn Tình xử lý loại vết thương này vẫn tương đối nắm chắt, ở Mạt Thế, thường xuyên gặp phải tình huống đồng đội bị tang thi cào bị thương cánh tay hoặc bàn tay, để không bị lây nhiễm virus biến thành tang thi, phần lớn mọi người sẽ lựa chọn chặt đứt bộ phận bị cào trúng.

Là nhà kho di động của tiểu đội, thuần túy không phải người chiến đấu, Triệu Noãn Tình bị buộc phải đảm nhận công việc bác sĩ phẫu thuật trong đội, thời gian vài năm cũng đủ để nàng luyện ra kỹ thuật cắt tứ chi cao siêu.

Vết thương của hắc y nhân được xử lý rất bài bản và nhanh chóng, lại tiêm cho hắn hai ống thuốc kháng sinh, lại truyền cho hắn hai túi dung dịch glucozo, nhân tiện những vết thương khác trên người hắn cũng được khâu lại và băng bó đàng hoàng, nàng có thể làm cũng chỉ có những thứ này, ngoại thương khẳng định là không thành vấn đề, về phần hắn có thể sống hay không, vẫn phải xem lão thiên gia có để cái mạng này lại cho hắn hay không.

Tương đối mà nói, người ngồi xe lăn cũng có chút phiền phức, Triệu Noãn Tình biết làm phẫu thuật ngoại khoa, không có nghĩa nàng chính là bác sĩ, ít nhất nàng không thể nhìn ra vì sao hắn lại hôn mê.

“Phải làm sao với hắn bây giờ?” Triệu Noãn Tình vừa chỉ vào người ngồi xe lăn hỏi Hoắc Khải Minh vừa thu dọn đồ đạc.

“Tại sao hắn ta lại hôn mê?” So với Triệu Noãn Tình, Hoắc Khải Minh càng không biết gì. Ở kiếp thứ nhất của hắn, vô luận chịu phải thương tổn nào, chỉ cần dùng máy trị liệu chiếu lên một đoạn thời gian liền không có vấn đề gì, cho dù nghiêm trọng hơn một chút, chỉ cần còn một hơi thở, sau khi nằm vào trong khoang chữa bệnh, lúc ra ngoài lại có thể sinh hoạt bình thường. Mà kiếp thứ hai của hắn, loại trung y bác đại tinh thâm này hắn một chút cũng không biết.

“Ta cũng không biết, hiện tại chỉ có thể tìm một chỗ an trí bọn họ trước, những thứ khác chúng ta cũng không làm được!” Triệu Noãn Tình lau mồ hôi trên trán, mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Hoắc Khải Minh.

Tiểu bánh bao vốn thành thật nằm trong lòng Hoắc Khải Minh nhìn thấy nàng rảnh rỗi, lập tức dùng cả tay lẫn chân bò lên người nàng, Hoắc Khải Minh ôm cũng không được, đành phải đặt nó vào trong lòng nàng, kết quả nó không chút khách khí tự mình tìm một tư thế, nằm ở trong lòng nàng ngáp một cái, dụi dụi mắt rồi cứ như vậy ngủ thϊếp đi.

“Xì, hắn sao lại nhận thức ta rồi?” Triệu Noãn Tình ôm tiểu bánh bao nóng hầm hập mềm nhũn như bông vào trong lòng, khẩu thị tâm phi oán giận.

“Có thể là nàng giống nương nó!” Hoắc Khải Minh không để tâm trả lời.

“Xì!” Triệu Noãn Tình tặng hắn một ánh mắt xem thường thật lớn, nhìn trong viện một mảnh lộn xộn cùng hai cái chủ nhà đang hôn mê, lại bắt đầu rầu rĩ, “Hiện tại phải làm sao bây giờ?”

“Nếu trời sáng mà bọn họ còn chưa tỉnh lại, cũng chỉ có thể đưa họ về nhà thôi! có cần tìm Triệu đại bá xem qua cho họ không!” Hoắc Khải Minh kỳ thật cũng không muốn gánh cái đại phiền toái này, nhưng đó là hai mạng người, bọn họ cũng không thể phủi mông bỏ đi là xong được!

“Ngươi điên rồi sao?” Triệu Noãn Tình dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn hắn, “Ngươi là sợ không ai biết chúng ta nhúng tay vào việc của người khác đúng không? Còn đưa về nhà, còn tìm Triệu đại bá.”

“Vậy nàng nói làm sao bây giờ?”

“Hay là chúng ta chuyển bọn họ đến đường hầm kia đi! Nơi đó rất sạch sẽ lại bí mật, lúc chúng ta rời đi thì khôi phục nó lại tình trạng ban đầu, chờ tối mai hai ta lại tới xem tình huống của bọn họ.” Giác ngộ của Triệu Noãn Tình tốt hơn nhiều so với Thượng Tướng Tinh Tế Hoắc Khải Minh, điều nàng lo lắng đầu tiên vẫn là an toàn của người trong nhà, dù có là đại đại BOSS thì bây giờ cũng là hai cái phiền toái, còn không đáng để nàng đánh cược tính mạng toàn gia vào đó.

Mặc dù Hoắc Khải Minh không muốn, nhưng không thể không thừa nhận, đây là biện pháp tốt nhất bây giờ, chỉ hy vọng rằng một trong hai người bọn họ sẽ thức dậy trước bình minh.

Có lẽ lần này lão thiên gia thật sự đứng về phía bọn họ, không lâu sau, người ngồi xe lăn kia liền từ từ tỉnh lại.

Sau một lúc xuất thần, có lẽ vì hắn ta nhớ lại sự việc trước đó, mà một luồng sát khí bá đạo đột nhiên tập trung lại xung quanh hắn ta.

“Làm cái gì đó làm cái gì đó?” Triệu Noãn Tình gần như đồng thời cảm giác được, lập tức bất mãn mở miệng nói, “Tốt xấu gì chúng ta cũng mạo hiểm cứu các ngươi, ngươi đây là muốn lấy oán trả ơn sao?”

Nghe được lời nói của nàng, người ngồi xe lăn theo bản năng nhìn sang, ánh mắt giống như hai thanh kiếm sắc bén, còn là cấp bậc như Càn Tương Mạc Tà[2]. Ngay cả Triệu Noãn Tình cũng bị hắn nhìn đến run rẩy, suýt nữa phóng con dao mổ vừa dùng để chữa trị cho hắc y nhân qua.

[2] Can Tương (chữ Hán: 干将; bính âm: GānJiàng) và Mạc Tà (chữ Hán: 莫邪; bính âm: MòYé) là tên của hai vợ chồng thợ rèn kiếm Trung Quốc cuối thời Xuân Thu ở nước Ngô. Cùng với thầy dạy nghề của họ là Âu Dã Tử, Can Tương Mạc Tà được coi là những thợ rèn kiếm giỏi nhất thời Xuân Thu mà sản phẩm tiêu biểu là hai thanh kiếm Can Tương, Mạc Tà. Quá trình rèn gian khổ cùng độ sắc bén lạ thường của kiếm Can Tương và Mạc Tà đã được ghi lại trong sách vở và chúng trở thành tượng trưng cho những thanh kiếm sắc bén huyền thoại.

“Thật có lỗi!” Sau khi thấy rõ người đang đứng đó là Triệu Noãn Tình, khí thế toàn thân hắn thoáng cái liền tiêu biến, cả người cũng uể oải xụi lơ trên mặt đất, vừa muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng vừa há miệng chính là một trận ho khan kịch liệt, nhìn thế trận kia, hắn hận không thể đem phổi từ trong miệng ho ra ngoài mới tốt.