Nông Môn Hãn Thê: Trọng Sinh Tể Tướng Quá Dính Người

Chương 46: Lại còn có một hài tử a

Edit & Beta: mèo Sana

Hoắc Khải Minh và Triệu Noãn Tình đều không phải người chưa từng nhìn thấy máu, sau khi giật mình liền nhanh chóng đi tới trước mặt hai người kia, kiểm tra xem bọn họ còn sống hay không.

Hắc y nhân bị thương quá nặng đã hôn mê, ngược lại người xe lăn bị bệnh xiêu xiêu vẹo vẹo kia, còn giữ được một chút tỉnh táo, sau khi thấy rõ người tới là Triệu Noãn Tình, liền cố hết sức vươn tay chỉ vào vại nước bị bể đang lật úp ở góc tường tiểu viện mấp máy môi, Triệu Noãn Tình ghé tai lại gần miệng hắn, miễn cưỡng nghe được giọng nói đứt quãng của hắn: “Trong, bên trong… còn… còn…”

Chưa kịp nói xong, đầu hắn đã nghiêng sang một bên hoàn toàn hôn mê.

“Vại nước? Bên trong, còn? Còn cái gì?” Triệu Noãn Tình hoàn toàn bối rối, đầu tiên nàng kiểm tra sơ qua nam nhân này, phát hiện trên người hắn ta thậm chí không có một vết thương nào, nàng lại sờ soạng ngực hắn, phát hiện trái tim vẫn còn đập, chỉ là hơi yếu ớt một chút nhưng chứng tỏ hắn vẫn còn sống.

Vì thế nàng chậm rãi đặt hắn xuống đất, đi tới trước vại nước kia, đi vòng quanh nó hai vòng nhưng cũng không phát hiện có chỗ nào đặc biệt.

“Noãn Tình, nàng mau tới đây.” Hoắc Khải Minh kiểm tra tình trạng của hắc y nhân xong, phát hiện toàn thân hắn tuy đầy vết thương nhưng đều không nghiêm trọng, cánh tay trái của hắn bị người ta chặt đứt từ bả vai, phần lớn máu trên người hắn đều từ đây chảy ra, đến bây giờ còn chưa ngừng chảy, nếu không cầm máu ước chừng hắn sẽ không được.

Triệu Noãn Tình bước nhanh đến trước mặt bọn họ, ngồi xổm xuống nhìn một chút, cho ra kết luận giống như Hoắc Khải Minh, “Hiện tại không thể di chuyển hắn đi, phải cầm máu trước.”

Nói tới đây Triệu Noãn Tình hơi do dự, trong không gian của nàng có thuốc cầm máu và băng vải, còn có thuốc kháng sinh và thuốc chống viêm, nhưng người này không thân cũng chẳng quen với nàng, cũng không biết từ đâu tới, nàng không biết mình có nên mạo hiểm hay không.

“Noãn Tình, hắn ta sắp không được rồi.” Hoắc Khải Minh hiểu được sự do dự của Triệu Noãn Tình, nhưng hắn cũng hiểu sự lương thiện của nàng, nếu người này chết vì bọn họ không chịu cứu giúp, vậy cả đời này Triệu Noãn Tình e là không vui vẻ nổi.

Trên thực tế Hoắc Khải Minh đã suy nghĩ hơi nhiều, ở Mạt Thế Triệu Noãn Tình không chỉ một lần nhìn thấy nhân loại chết ở trước mặt nàng, thiện lương của nàng đã sớm biến mất sau khi hết lần này đến lần khác bị lợi dụng và phản bội.

Dự tính ban đầu mà nàng muốn cứu hai người này, hoàn toàn là vì nàng biết rằng hai người này tuy rằng ẩn cư ở đây, trải qua cuộc sống gần như ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhưng chắc chắn bọn họ có lai lịch phi thường.

Hơn nữa theo quan sát của nàng, trên người hai người này đều có một loại chính khí, đây là loại cảm giác nhìn không được sờ không tới, loại cảm giác này nói cho nàng biết, bọn họ tuyệt đối không phải nhân vật đại BOSS phản diện, ngược lại rất có thể mang lại cho nàng một bất ngờ lớn.

Bất quá hiểu lầm thì luôn luôn tốt đẹp, dưới ánh nhìn thương tiếc lại cưng chiều của Hoắc Khải Minh, Triệu Noãn Tình vẫn quyết định đánh cược một phen.

Nàng nhanh tay nhanh chân cởi ngoại y của Hoắc Khải Minh ra, sau đó cuộn thành một cục, nhấn vào mặt ngoài cơ thể, đưa cho Hoắc Khải Minh, “Dùng sức đè lên vết thương của hắn ta, ta đi tìm dụng cụ và thuốc men trị thương cho hắn.”

Ánh mắt Hoắc Khải Minh lóe lên, gật đầu, “Ta biết rồi, nàng tìm nhanh lên.”

Triệu Noãn Tình không nói gì, xoay người chạy vào trong tiểu viện bằng gỗ bị sập một nửa, nhanh chóng lấy ra từ trong không gian một bộ dụng cụ sơ cứu y tế khẩn cấp, do dự một lúc, lại lấy ra một túi dung dịch glucozo, cầm lấy đèn dầu trên bàn nhanh chóng chạy về trong sân.

Đang định bắt đầu trị liệu cho hắc y nhân, đột nhiên một góc của viện tử truyền đến tiếng hài tử nỉ non.

Nhớ tới đủ loại truyền thuyết về thần miếu, hơn nữa còn đang ở một nơi đầy máu tươi, còn có một người trọng thương đang nằm dưới đất, tóc gáy Triệu Noãn Tình lập tức dựng đứng, nàng theo bản năng dựa sát vào người Hoắc Khải Minh, dán mắt vào nơi mà âm thanh vừa mới vang lên, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi ngươi có nghe thấy không?”

Không đợi Hoắc Khải Minh trả lời thì lại có âm thanh thút thít truyền đến, lần này Triệu Noãn Tình nghe ra âm thanh đó rõ ràng là tiếng khóc đè nén của một tiểu hài tử, hơn nữa nàng chắc chắn tiểu hài tử đó là con người.

Nếu là nhân loại thì không có gì phải sợ nữa, Triệu Noãn Tình buông đồ vật trong tay xuống, thả nhẹ bước chân đi về phía phát ra âm thanh.

Nơi đó nằm ở một góc xa của tiểu viện, trên mặt đất còn có dấu vết một hình trụ tròn, giống như đã từng có một thứ gì đó tương đối nặng nề hình trụ tròn đặt rất lâu ở nơi này.

Hả? Hình trụ tròn? Ánh mắt Triệu Noãn Tình nhìn về phía cái vại vỡ trong sân, phát hiện đáy vại nước cùng dấu vết kia lớn nhỏ không kém bao nhiêu, sau đó nhớ lại câu nói của người ngồi xe lăn trước khi hôn mê, nguyên lai hắn không phải đang nói “còn”, mà là “hài tử” a![1]

[1] 还/hái/ phó từ là còn, động từ là trả lại và孩/hái/ trẻ em, con nít; đây là hai từ đồng âm trong tiếng Trung.

Triệu Noãn Tình bước lên phía trước, nhìn kỹ một hồi, quả nhiên phát hiện sát mép dấu vết hình trụ tròn có một cái gồ nhỏ lên rất khó thấy, nàng thử tiến lên dừng sức kéo mạnh nhưng không được.

Nàng lại thử đẩy nó về nhiều phía khác nhau, quả nhiên khi đẩy về phía tây, cái gồ kia lại di chuyển, cả một tấm ván vuông vức cũng di chuyển theo, lộ ra cửa hang động chỉ vừa một người đi qua, có một cái thang gỗ gác ở cửa hang, trong đêm tối đen kịt, một vệt ánh sáng vô cùng ảm đạm từ bên trong chiếu ra, âm thanh nức nở càng thêm rõ ràng, hiển nhiên là từ nơi này truyền ra.

“Có người bên trong sao? Còn là một cái hài tử?” Hoắc Khải Minh thấy Triệu Noãn Tình quay lại lấy đèn dầu, không thể tưởng tượng nổi hỏi.

“Còn chưa thấy, có điều tám chín phần mười là cái hài tử. Sao rồi? Người này có còn chờ được không?”

“Hẳn là có thể, ta cảm thấy hắn đã bớt chảy máu hơn.”

“Vậy là được, ta đi xuống xem một chút.”

“Nàng nhớ cẩn thận.”

“Ân, yên tâm.” Triệu Noãn Tình tay cầm lấy đèn dầu quay đi, vừa đi vừa lấy bật lửa từ trong không gian ra, châm đèn lên.

Nghe thấy tiếng kim loại ma sát vào nhau, Hoắc Khải Minh không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng hiện ra nụ cười.

Triệu Noãn Tình bước theo thang gỗ xuống dưới hang động, trong quá trình đi xuống ngọn đèn dầu vẫn cháy rất đều đặn và màu sắc ngọn lửa trước sau không thay đổi. Sau khi dẫm hai chân xuống mặt đất, Triệu Noãn Tình mới phát hiện, nơi này lớn hơn rất nhiều so với nàng tưởng tượng, gần như bằng với diện tích tiểu ốc bằng gỗ trên mặt đất, sở dĩ đạo ánh sáng vừa rồi có vẻ ảm đạm hoàn toàn bởi vì nguồn sáng cách cửa hang quá xa, hơn nữa giữa đường hầm còn có một bức tường bùn cao nửa người chắn ngang.

Nàng đi vòng qua nửa bức tường kia, bên trong bày trí một cái giá bác cổ hình vòm kê sát tường, phía trên đặt một ít đồ trang trí bằng ngọc thạch thoạt nhìn giá trị xa xỉ, nơi cao nhất giá bác cổ đặt một hạt châu to bằng nắm tay của nàng, phát ra thứ ánh sáng màu trắng nhu hòa.

Bên cạnh có một chiếc ngoạ tháp với kích thước cỡ đại, chỉ cao tới đầu gối nàng, phía trên trải chiếu gấm tơ mỏng.

Cách ngoạ tháp không xa, một tiểu hài tử mặc y phục lót bằng tơ lụa màu trắng như tuyết, tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác ngồi trên mặt đất, hiển nhiên chính nó là người phát ra tiếng thút thít đó, giờ phút này hắn đang mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn Triệu Noãn Tình, khóe miệng nhếch nhếch lên sẵn sàng khóc bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy một tiểu hài tử nhỏ như vậy, đầu óc Triệu Noãn Tình trong nháy mắt trống rỗng, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc của nó, đột nhiên đặc biệt hối hận sao vừa rồi không để Hoắc Khải Minh xuống.

Bất quá thời gian của nàng không còn nhiều, không thể lãng phí ở nơi này, Triệu Noãn Tình bất chấp bước về phía trước, không để ý tiếng rầm rì khe khẽ của tiểu hài tử đã tràn ra khóe môi, từ trên giường cầm lên một tấm chăn gấm, bọc tiểu bánh bao lại thật chặt rồi cột phía sau lưng.

Đã đi đến cạnh bậc thang gỗ rồi, Triệu Noãn Tình lại đột nhiên quay người bước trở lại căn phòng, nàng tiện tay nhặt một khối tượng gỗ tầm thường nhất từ trên giá bác cổ, ném về phía hạt châu phát sáng kia, chợt nghe “ba” một tiếng, hạt châu kia liền rơi vào trong tay Triệu Noãn Tình.

Cất hạt châu vào trong ngực, nàng lúc này mới mang theo tiểu bánh bao trèo lên thang gỗ trở lại mặt đất.