Edit & Beta: mèo Sana
“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, có điều...” Triệu Noãn Tình lại do dự, đối diện với ánh mắt dò hỏi của Hoắc Khải Minh, nàng cắn răng, nhắm mắt lại nói: “Những gì có thể nói thì ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng những chuyện không thể nói thì ngươi có thể đừng hỏi ta được không?”
Đợi hồi lâu vẫn không có câu trả lời, trái tim Triệu Noãn Tình từng chút từng chút lạnh xuống.
Đột nhiên, một tiếng cười khẽ truyền đến, “Trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Thấy Triệu Noãn Tình bỗng nhiên mở to mắt nhìn hắn, Hoắc Khải Minh nghiêm túc nói với nàng: “Ta biết bây giờ nàng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ta, không sao cả, chúng ta còn có thời gian cả đời đủ để nàng hiểu được ta.”
“Nhưng... nhưng nếu cả đời ta không muốn nói thì sao?” Triệu Noãn Tình cắn môi, cố chấp nhìn Hoắc Khải Minh.
“Đồ ngốc”, Hoắc Khải Minh xoa xoa đầu Triệu Noãn Tình, “Mỗi người đều có bí mật muốn giữ, không nói cũng không sao.”
Nhìn vẻ mặt có chút xúc động của nàng, hắn lại nói thêm một câu: “Nhưng nếu nàng không nói cho ta biết thì cũng không thể nói với người khác, nhi tử cũng không được.”
Triệu Noãn Tình nghe xong trong lòng có chút ấm áp, lại có chút dở khóc dở cười, ngoài nam nhân có nhan sắc thần tiên này ra không còn ai có thể quang minh chính đại tranh sủng với nhi tử của mình nữa. Song không thể không nói, điều này đã làm giảm bớt vẻ mất tự nhiên của Triệu Noãn Tình.
“Vậy tối nay chúng ta liền đi?”
“Noãn Tình rất muốn bái hắn làm sư phụ?”
“Sao có thể? Ngay cả hắn có bản lĩnh gì ta cũng không biết, bái sư cái gì? Ta chỉ cảm thấy Tử Thần dường như rất thích hắn ta.”
“Vậy được, tối nay chúng ta đi.” Hoắc Khải Minh nghe nàng trả lời như vậy, trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái đáp ứng yêu cầu của nàng.
“Chờ Tử Thần ngủ say rồi chúng ta lặng lẽ rời đi?” Hoắc Khải Minh hỏi.
“Không hay lắm, vạn nhất Tử Thần thức dậy vào nữa đêm không tìm thấy chúng ta, nó sẽ sợ hãi.” Triệu Noãn Tình không đồng ý.
“Vậy nàng nói làm sao bây giờ? Cũng không thể mang theo nó chứ?”
“Vậy thì chờ nó tỉnh lại rồi hỏi một chút, hỏi xem nó muốn đi theo chúng ta hay một mình trông nhà.”
Nhìn vẻ mặt đương nhiên của Triệu Noãn Tình, Hoắc Khải Minh thức thời nuốt lời phản đối xuống bụng. Trong mắt hắn, tiểu hài tử ba tuổi không phải đều là phụ mẫu nói cái gì liền nghe cái đó sao? Đâu ra việc phải hỏi ý kiến của nó chứ.
“Không cần hỏi nữa, hài nhi sẽ lưu lại trông nhà.” Giọng nói non nớt rầu rĩ của Hoắc Tử Thần truyền đến.
Thật ra hắn đã sớm tỉnh, nhưng cha nương hắn cứ luôn “thả thính” nhau như thể hắn không tồn tại, vì vậy hắn chỉ còn cách giả vờ đang ngủ. Về phần bọn họ nói cái gì mà bí mật a, tín nhiệm a, hết thảy đều được hắn quy về phạm trù tình thú, cũng trở thành một phương thức trêu chọc lẫn nhau.
“Vậy được, chờ sau khi Tử Thần ngủ nương sẽ đi với cha ngươi, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ trở về trước bình minh. Nếu lúc chúng ta đi vắng mà có người tới Tử Thần cũng không cần để ý, cửa phòng của chúng ta vẫn rất chắc chắn.”
Hoắc Tử Thần liếc nhìn cha mình, sau khi thấy khóe miệng hắn vừa mới ngừng co giật, liền cúi đầu không nói lời nào. Được rồi! Nương là lớn nhất! Nàng ấy nói gì cũng đúng.
Đã qua giờ cơm trưa, Hoắc gia không có khả năng để cơm lại cho bọn họ. Một nhà ba người bọn họ chỉ có thể đơn giản ăn chút điểm tâm mua từ trấn trên, bánh gạo hấp mềm mại, mì lá chiên giòn rụm, mứt hoa quả ngọt nhè nhẹ, làm cho Triệu Noãn Tình đã tám năm không được ăn đồ ăn vặt thỏa mãn nheo hai mắt lại.
Hoắc Khải Minh thấy tiểu tức phụ nhà mình giống như một con mèo nhỏ, trong lòng cảm thấy vừa chua vừa mềm, nhớ lúc trước hắn vừa xuyên đến thế giới này, điều duy nhất khiến hắn hài lòng chính là đồ ăn ăn vào miệng, so với dung dịch dinh dưỡng một chút hương vị cũng không có thì đồ ăn ở đây đúng là ngon hơn nhiều.
Bữa cơm tối của Hoắc gia lại là cháo gạo cao lương nghìn ngày như một, là cháo danh xứng với thực[1], loãng đến mức có thể chiếu thấy bóng người, hơn nữa còn mang theo một cổ mùi vị nước rửa nồi.
[1] Nguyên văn稀饭 nghĩa là cháo; 稀: ít thấy, lưu thưa, thưa thớt; 饭: cơm (gạo nấu thành cơm). Cháo trong truyện là danh xứng với thực ít gạo nhiều nước.
Kể từ khi Triệu Noãn Tình “hung hãn” giáo huấn Dương Kim Hoa về sau, Hoắc gia không ai dám sai khiến nàng làm việc vặt trong nhà nữa, hiện tại Hoắc gia nấu cơm chính là Hoắc Minh Hà trước kia hai tay không dính nước dương xuân[2].
[2] Hai tay không dính nước dương xuân là một câu tục ngữ trích ra từ 十指不沾阳春水,今来为君做羹汤 “Thập chỉ bất tiêm dương xuân thủy, kim lai vi quân tố canh thang”, có nghĩa là thời tiết vào mùa xuân tháng ba còn rất lạnh nhưng không cần tự giặt quần áo. Đó là cách nói ẩn dụ của người có gia cảnh tốt, không cần giặt quần áo, không cần làm việc nhà, thường ám chỉ người được nuông chiều từ bé, có cuộc sống sung sướиɠ và thường ám chỉ nữ nhận xuất thân từ gia đình giàu có.
Hoắc Minh Hà một lòng muốn gả vào gia đình tốt, ngày thường cực kỳ chú ý đến khuôn mặt và bàn tay của mình, còn chưa làm được mấy bữa cơm, nàng ta rõ ràng cảm giác hai tay của mình thô ráp hơn rất nhiều. Trước kia lúc chưa xảy ra chuyện, nàng ta không phải chưa từng nhìn thấy tay của ba vị tẩu tử cùng Triệu Noãn Tình, đương nhiên vạn phần không muốn tay mình cũng biến thành như vậy.
Nhưng lần này chính cha nàng là người lên tiếng bắt nàng học làm việc vặt trong nhà, nàng căn bản không dám cự tuyệt. Từ sau khi cha nàng bị thương ở cái chỗ đó, nàng cảm thấy lão đã thay đổi rất nhiều, cả người đều bị bao phủ trong một mảng u ám, giống như một con rắn độc trốn trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể sẵn sàng cắn người[3].
[3] Nguyên văn là 吐信子là hành động dò xét phương hướng của con mồi của loài rắn, loài rắn chuyển sự chênh lệch giữa nhiệt độ môi trường và cơ thể ấm áp của nạn nhân thành tín hiệu điện dẫn con rắn đến vị trí của con mồi.
Tuy nhiên, trên có chính sách thì dưới phải có biện pháp đối phó. Biện pháp đối phó của Hoắc Minh Hà nghĩ ra chính là làm cơm càng khó ăn càng tốt, chờ tất cả mọi người chịu không nổi cơm nàng nấu, tự nhiên sẽ không bắt nàng làm nữa.
Kết quả là cháo trên bàn ăn Hoắc gia có mùi nước rửa nồi, rau xanh có mùi nước vo gạo, bánh bột ngô màn thầu lại có mùi mốc đã trở thành chuyện bình thường, cũng không biết nàng ta làm được bằng cách nào.
Hiện giờ một nhà ba người Hoắc Khải Minh đã ăn no bụng, đối với bữa tối có thể nói là “điên rồ” này cũng không có bao nhiêu hứng thú, ý tứ uống nửa chén cháo rồi rời bàn cơm trở về phòng ăn bù, đối với lời nói bóng gió của Lưu thị và Hoắc Minh Hà ngoài cửa sổ căn bản chẳng thèm để ý, ngươi thích nói thì nói đi, dù sao cũng không chỉ mặt gọi tên, ta xem như ngươi đang nói người khác, hiện giờ tâm tình của Triệu Noãn Tình rất tốt.
Trời đã về đêm, vạn vật chìm vào yên tĩnh, Hoắc Khải Minh và Triệu Noãn Tình lặng lẽ rời khỏi từ cửa sổ phía sau.
Rừng cây ban đêm cực kỳ âm trầm khủng bố, dưới ánh trăng chiếu xuống, từng chiếc lá bị gió đêm thổi bay lên đều có thể mang đến cho người ta những liên tưởng vô cùng phong phú. Cho dù Triệu Noãn Tình ở Mạt Thế đã tiếp xúc với thực vật biến dị liên tục tám năm trời, thì lúc nhìn đến nóc nhà của thần miếu cũng phải thở ra một hơi thật dài.
Nhưng khi nàng cùng Hoắc Khải Minh đi vào đại sảnh của thần miếu, sắc mặt nàng lập tức liền thay đổi vì ngửi được một tia mùi máu tươi. Tuy rằng cực kỳ nhạt, nhưng nàng tin tưởng mình tuyệt đối không ngửi nhầm.
“Có chuyện gì vậy?” Hoắc Khải Minh không có ngũ giác nhạy bén như nàng, nhưng nhìn dáng vẻ đó của nàng cũng khó tránh khỏi căng thẳng theo, ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng hỏi.
Bị hơi nóng từ miệng Hoắc Khải Minh thổi vào làm vành tai nàng ngứa ngáy, Triệu Noãn Tình đỏ mặt, tim nàng không thể khống chế nhảy lên loạn xạ, bất quá rất nhanh nàng lại bình tĩnh trở lại, đây không phải là lúc có những tâm tư kiều diễm này, tình huống xung quanh còn chưa rõ ràng đâu!
Hai người lặng lẽ đi vòng ra cửa sau bên cạnh tượng Phật, kết quả phát hiện vốn dĩ chỉ là một cái lỗ thủng nhỏ bây giờ lại bị phá to ra, một cánh cửa đã vỡ vụn nằm trên con đường nhỏ lát đá cuội, không cần Triệu Noãn Tình nói gì nữa, Hoắc Khải Minh cũng biết đã xảy ra chuyện.
“Làm sao bây giờ?” Hoắc Khải Minh vẫn biết rõ thực lực của mình là cái dạng gì, cho nên loại thời điểm này hắn không chút do dự trao quyền chủ động cho Triệu Noãn Tình.
“Đi qua xem sao.” Tuy rằng nơi này mùi máu tươi càng thêm nồng đậm, nhưng trực giác nói cho Triệu Noãn Tình biết phía trước không có nguy hiểm gì.
“Hảo!” Hoắc Khải Minh nắm tay Triệu Noãn Tình, cùng nàng đứng sóng vai.
Triệu Noãn Tình cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, mím môi không nói gì, kéo hắn nhấc chân bước về hướng nhà gỗ phía trước.
Càng đi về phía trước mùi máu tươi càng nồng đậm, bước chân của bọn họ cũng càng chậm lại, thời điểm đi tới vị trí trước kia là hàng rào cửa thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho lắp bắp kinh hãi.
Dưới ánh trăng, tiểu viện vốn ngăn nắp sạch sẽ đã sớm thay đổi hoàn toàn, tiểu ốc bằng gỗ đã sụp một nửa, nam nhân ngồi xe lăn lúc trước bây giờ lại nằm im trên mặt đất không một tiếng động, một đầu tóc bạc che kín khuôn mặt hắn, còn chiếc xe lăn thì rớt một bánh đổ nghiêng sang một bên, cách hắn không xa là tên hắc y nhân lúc trước gặp đang nằm trên mặt đất, mùi máu tanh chính là từ trên người hắn bốc ra, y phục màu đen trông có vẻ ướt sũng, cũng không biết có phải bị máu thấm ướt hay không.
Trừ hai người bọn họ ra, nơi này không còn người nào khác, hiển nhiên kẻ khiến bọn họ thành ra thế này đã rời đi rồi.
Máu còn chưa đông lại, chứng tỏ thời gian hắn bị thương cách đây không lâu, cho dù hắn mạng lớn không chết, cũng không biết có thể cứu được hay không, còn có người ngồi xe lăn cũng không biết còn sống hay đã chết.