Nông Môn Hãn Thê: Trọng Sinh Tể Tướng Quá Dính Người

Chương 44: Lại rớt một lớp mã giáp

Edit & Beta: mèo Sana

Hoắc Tử Thần ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, cha hắn bị thứ gì ám sao? Lời buồn nôn như vậy mà hắn cũng có thể nói ra khỏi miệng. Khó trách kiếp trước Hoắc Tử Thần hắn chỉ có thể cưới cái hãn phụ[1], loại người có thể đánh nhau lại với hắn còn có tỷ lệ thắng không thấp kia.

[1] Hãn phụ nghĩa là người đàn bà đanh đá, chua ngoa.

Nghĩ đến cô nương vung roi trong tay cười đắc ý với hắn, hắn liền cảm thấy trong lòng có chút ngứa ngáy. Bất quá hiện tại người nọ vẫn là một tiểu hài tử chỉ biết ăn và ngủ! Trấn Quốc Công phiền muộn ngẩng đầu 45 độ nhìn trời.

Khoảng thời gian sau đó, bầu không khí giữa Triệu Noãn Tình và Hoắc Khải Minh rất kỳ quái, vừa ngọt ngào vừa xấu hổ, cho đến khi bọn họ trở lại xe bò của gia gia Trụ Tử với một đống đồ vừa mua mới có chuyển biến tốt hơn, ít nhất hai người bọn họ đã có thể nói chuyện phiếm bình thường.

Trở lại Hoắc gia, vừa mở cửa nghênh đón bọn họ chính là khuôn mặt già nua xị xuống của Lưu thị, vốn có lời muốn nói với bọn họ, nhưng sau khi nhìn thấy đồ vật trên xe bò cư nhiên cứng rắn nuốt xuống lại, sau đó trên mặt cố nặn ra một chút dáng vẻ tươi cười gượng gạo.

“Khải Minh à, đồ ăn trong nhà cái gì cũng có, ngươi phải tiết kiệm tiền một chút, sang năm sẽ phải tham gia thi viện, còn phải tiêu rất nhiều tiền a!” Lưu thị nói xong liền muốn đưa tay lấy một thất vải màu xanh thẩm từ trong xe ra, miệng còn lải nhải: “Màu sắc này cũng quá dễ bị bẩn a, cho ba đệ đệ của ngươi chính là lãng phí, hay là giữ lại làm y phục cho thúc thúc ngươi đi!"

‘Vèo’ một cái, ngay trước khi bàn tay Lưu thị chạm vào thất vải, Triệu Noãn Tình đã chuyển toàn bộ vải vóc, đệm chăn, kim chỉ từ trên xe bò chuyển xuống, khiến Lưu thị sờ vào khoảng không.

Nàng tựa tiếu phi tiếu liếc xéo Lưu thị, “Thẩm, thẩm nói sai rồi, mấy thứ này không có thứ gì cho thẩm cả. Thúc thúc thiếu vải vóc làm y phục thì thẩm bảo nhi tử của thẩm mua a!”

“Đây là đồ chất tử ta hiếu kính ta, liên quan gì đến tiện đề tử nhà ngươi?” Lưu thị cứ như đã dự đoán được nàng sẽ nói như vậy nên đáp trả.

“Chất tử người hiếu kính người sao? Vậy hắn tự bỏ tiền túi ra hả! Mấy thứ này đều là dùng tiền của ta mua về. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nhà các người đây là đoạn tử tuyệt tôn rồi sao? Lại muốn chất tử không cùng chi hiếu kính mình, Thật đúng là! Chậc chậc chậc!” Triệu Noãn Tình tấm tắc nói, làm Lưu thị tức giận ngã ngửa ra sau.

“Ấy ấy ấy, ngài đừng ngất! Tiền của ta đều dùng để mua đồ hết rồi, không còn đồng nào mời đại phu cho ngài đâu.” Thấy Lưu thị định ngã xuống đất, Triệu Noãn Tình rào trước bà ta một bước nói.

“Khải Minh, ngươi cứ trơ mắt đứng nhìn tức phụ ngươi khi dễ ta sao? Cho dù ta không phải nương ngươi, nhưng ngươi dù sao cũng là do ta nuôi lớn, ta…”

“Lão thái thái, ngài a, cứ ở đây chậm rãi cáo trạng với chất tử tốt của ngài, còn ta a, phải chuyển đồ của ta đi rồi.” Nói xong, cũng không đợi Lưu thị nói thêm lời nào nữa, xách mỗi tay một sọt đựng đầy đồ lắc lư quay về phòng.

“Khải Minh, ngươi nhìn xem nàng ta, nàng ta…”

“Thẩm thẩm, mấy thứ này quả thật là dùng tiền của Noãn Tình mua, hai ngày nay nàng ấy lên núi hái được mấy gốc dược liệu, sau khi bán mới có tiền mua chút đồ ăn và đồ dùng. Hôm nay Hồ đại phu nói Tử Thần và Noãn Tình bị suy nhược lợi hại, nếu không bồi bổ sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ, cho nên thẩm à, nếu muốn hiếu kính thì chờ sau này chất nhi có tiền đã, được không?” Thần sắc Hoắc Khải Minh ủ rủ nói với Lưu thị.

Trong phòng Triệu Noãn Tình gần như phải dùng nắm đấm chặn miệng mình mới không bật cười thành tiếng, lúc này nàng mới ý thức được, người này cũng không ngốc, nhưng vì sao lại thờ ơ lãnh đạm với nguyên chủ a?

Nhớ tới hắn từng nói vốn chỉ định nuôi nguyên chủ ăn ăn uống uống cả một đời, nhưng cuối cùng lại bị nàng xuyên tới hấp dẫn lực chú ý, bắt đầu nảy sinh ý nghĩ muốn cùng nàng sống thật tốt, có loại khả năng này sao?

Thời điểm ở Mạt Thế, Triệu Noãn Tình đã chứng kiến quá nhiều đôi nam nữ vì đại nạn bất ngờ mà bo bo giữ mình thân ai nấy lo, điều này cũng khiến nàng không bao giờ có thể tin tưởng hoàn toàn bất cứ ai. Ánh nhìn méo mó đầy tham lam và khoái ý trong mắt những đồng đội mà nàng nhìn thấy trước khi chết ở kiếp trước vẫn luôn là cơn ác mộng của nàng.

Hoắc Khải Minh đẩy cửa đi vào nhìn thấy chính là Triệu Noãn Tình đang cắn môi, không biết đang suy nghĩ cái gì mà trông dáng vẻ khổ não, hắn đi tới bên cạnh nàng, đưa tay quơ quơ trước mắt cắt đứt suy nghĩ của nàng.

“Đang suy nghĩ gì vậy? Ở đây sắp kẹp chết được con ruồi rồi.” Hoắc Khải Minh nửa đùa nửa thật đưa ngón tay lên mi tâm của nàng, nhẹ nhàng xoa.

Thần sắc của hắn thập phần ôn nhu, ánh mắt hắn nhìn nàng xen lẫn yêu thích, cưng chiều, ôn nhu, sâu bên trong còn chất chứa một tia lo lắng.

“Ân, ta… ta…” Bản thảo đều đã đánh xong ở trong đầu, nhưng đối diện với ánh mắt tràn ngập chờ mong và vui sướиɠ của Hoắc Khải Minh, Triệu Noãn Tình một câu cũng không nói được.

Mà lần này EQ của Hoắc Khải Minh đột nhiên bộc phát, hắn duỗi tay xoa xoa tóc nàng, “Nàng muốn làm gì đều được cả.”

“Ta… thật ra ta... có thể, có thể chữa khỏi bệnh cho người trên núi kia.” Có lẽ bởi vì bầu không khí quá ấm áp, cũng có lẽ là do lời nói của Hoắc Khải Minh khiến nàng xúc động, hay có lẽ là trái tim nàng đã cô đơn quá lâu. Ngay một khắc vừa rồi, nàng đã đưa ra quyết định.

Hay là thử vậy! Nếu Hoắc Khải Minh vượt qua khảo nghiệm của nàng, cho nàng đủ cảm giác an toàn, vậy nàng sẽ nói cho hắn biết chuyện nàng có không gian. Nếu hắn lựa chọn phản bội sau khi biết bí mật của nàng, thì nàng vẫn có đủ bản lĩnh gϊếŧ chết hắn.

Sau khi nghĩ thông suốt, Triệu Noãn Tình đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng ngời, nàng nở nụ cười thoải mái với Hoắc Khải Minh, “Ta có thể chữa khỏi bệnh cho người kia.”

“Trị như thế nào?” Hoắc Khải Minh hiển nhiên không hiểu vì sao chỉ trong thời gian chỉ đủ để xoay người một cái, toàn thân nàng liền không giống trước kia. Hiện tại nàng không còn cẩn thận dè dặt và toàn thân lệ khí như trước đây, mà hoàn toàn biến thành một người ôn hòa. Bất quá điều này cũng không ngăn được tâm trạng bay bổng của Hoắc Khải Minh, dù thế nào đi chăng nữa, tình cảm đến từ hai phía tốt hơn nhiều so với mong muốn từ một phía hắn.

“Ta có thuốc, nhưng chỉ có thuốc thôi thì chưa đủ, còn cần phụ trợ rất nhiều phương pháp chữa bệnh. Nhưng mà, những phương pháp này đối với thời buổi hiện tại được xem là kinh thế hãi tục. Ta không biết người kia có nguyện ý để ta áp dụng những phương pháp chữa bệnh này hay không, còn có liệu sau khi chữa khỏi bệnh cho hắn xong liền bán đứng ta hay không.”

“Có thể nói trước cho ta nghe là phương pháp chữa trị gì được không?” Hoắc Khải Minh cảm thấy đã đến lúc công bố suy đoán trước đó của mình là đúng hay sai rồi.

“Truyền dịch.” Triệu Noãn Tình cắn cắn môi, thấp giọng nói.

“Muốn làm thì làm đi! Không làm thì nàng nhất định sẽ hối hận.” Hoắc Khải Minh nói với Triệu Noãn Tình.

“Nhưng ta... ta lại sợ sau khi làm xong sẽ hối hận, còn có thể hại ngươi và Tử Thần.” Đây chính là điều Triệu Noãn Tình rối rắm, nếu chỉ có một mình nàng, nếu không thành công nàng còn có thể trốn vào trong không gian, cùng lắm thì cả đời không ra ngoài, nhưng hai phụ tử bọn họ phải làm sao bây giờ?

“Ngày mai ta đi cùng nàng, nhìn xem phương pháp chữa bệnh kinh thế hãi tục của nàng rốt cuộc là như thế nào.”

“Được!” Triệu Noãn Tình nói năng khí phách đáp lại một chữ.

“Ngày mai chàng giúp ta một tay đi.” Nếu đã tự tay cởi bỏ một lớp mã giáp, vậy không ngại cho hắn thêm vài phần tín nhiệm!

“Hảo!” Hoắc Khải Minh từng nghe qua truyền dịch tĩnh mạch, đó là một phương pháp trị liệu rất cổ xưa, nghe nói dịch thuốc thông qua kim tiêm trực tiếp truyền vào trong máu bệnh nhân, có thể nhanh chóng làm cho thành phần hữu hiệu của dịch thuốc nhanh chóng tham gia vào quá trình trao đổi chất của bệnh nhân.

Tuy nhiên ở Tinh Tế, mọi người đều phải kiểm tra các chỉ số thể chất khác nhau ngay sau khi được sinh ra, sau đó dựa theo kết quả kiểm tra tiến hành biến đổi trẻ sơ sinh, cố gắng đáp ứng tiêu chuẩn cấp A cho tất cả các chỉ số thể chất của trẻ sơ sinh.