Editor & Beta: mèo Sana
Triệu Noãn Tình đã rời đi rồi, nhưng Dương Kim Hoa vẫn như cũ nửa quỳ rạp trên mặt đất, nàng ta gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Noãn Tình, ánh mắt mờ mịt không rõ. Cho đến khi Hoắc Khải Trạch tới đỡ nàng ta dậy cũng không nói một chữ nào.
“Cái kia, nương nó a, hay là chúng ta mời Triệu đại bá tới xem cho Tử Lan đi!” Hoắc Khải Trạch cẩn thận nhìn sắc mặt Dương Kim Hoa nói.
“Ân, đi đi!” Sau khi nhìn chòng chọc Hoắc Khải Trạch được một hồi, Dương Kim Hoa mới gật đầu đáp ứng, sau đó lại cúi đầu không nói tiếng nào nữa.
Hoắc Khải Trạch rõ ràng cảm giác được nàng ta có gì đó không bình thường, nhưng tình huống hiện tại của nhi tử còn chưa rõ ràng, hắn cũng chỉ có thể đè loại cảm giác này xuống, đỡ Dương Kim Hoa trở lại trong phòng, để cho nàng nằm ở bên cạnh nhi tử rồi quay người đi mời Triệu đại bá.
Khác với bầu không khí ngưng trọng trong phòng bọn họ, Triệu Noãn Tình vừa trở lại phòng, liền thấy hai nam nhân một lớn một nhỏ lộ ra nụ cười cực kỳ giống nàng.
“Nương, người thật lợi hại!” Ánh mắt Hoắc Tử Thần lấp lánh ánh sao nhìn nàng nói, Hoắc Khải Minh cũng dựng ngón tay cái lên.
“Không cảm thấy ta quá đáng sao?” Triệu Noãn Tình nhìn Hoắc Khải Minh hỏi.
“Ta đã nói rồi, bất kể nàng làm gì ta cũng ủng hộ nàng.” Hoắc Khải Minh cười híp mắt trả lời.
Triệu Noãn Tình lại bị nụ cười kia làm cho chói mắt, không thể khống chế được trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch, quay lưng đi không nhìn hắn nữa, “Thu thập một chút rồi lên trấn trên đi! Vẫn cần phải làm dáng một chút chứ!”
Hoắc Khải Minh cảm giác được sự lảng tránh của nàng, sau khi giật mình sửng sốt một chút thì cười càng thêm vui vẻ, Hoắc Tử Thần im lặng đứng nhìn toàn bộ quá trình cha hắn trêu chọc nương hắn, trợn trắng mắt nhìn lên trời.
Triệu đại bá tới rất nhanh, nhưng kết quả lại không thể làm cho Dương Kim Hoa và Hoắc Khải Trạch hài lòng, bởi vì kết quả chẩn đoán của lão lại là cơ thể Hoắc Tử Lan không có vấn đề gì, nó chỉ là đang ngủ mà thôi.
Có hài tử nhà ai đang ngủ bị đánh thức nhiều lần nhưng vẫn không tỉnh chứ? Chưa kể xung quanh còn rất ồn ào. Vì vậy, Triệu đại bá chuẩn bị rời khỏi Hoắc gia lần nữa thề, lần sau hắn tuyệt đối sẽ không xem bệnh cho người nhà này nữa, chẳng những xem bệnh không được trả tiền, còn bị trách móc một trận, đến lúc ra về cũng không có ai đưa tiễn.
“Hoắc Tử Lan đây là xảy ra chuyện gì?” Không nói đến Hoắc Khải Minh tâm tư kín đáo, ngay cả người tùy tiện như Triệu Noãn Tình cũng nhận ra có gì đó không ổn, Hoắc Tử Lan và Hoắc Tử Thần bị Phương Thục Bình lừa tới thần miếu, không có lý gì nó vẫn hôn mê bất tỉnh, Hoắc Tử Thần lại vui vẻ hoạt bát được.
“Gia gia nói hắn quá ầm ĩ, khiến cho hắn ngủ vài ngày.” Hoắc Tử Thần trả lời.
“Ngủ vài ngày? Không có vấn đề gì sao?” Coi như là người lớn, cơ thể cũng không chịu nổi vài ngày không ăn không uống, Hoắc Tử Lan vẫn còn là cái hài tử bốn tuổi đâu!
“Nương, lúc trước hắn cả ngày khi dễ ta, còn mắng chửi nương, bây giờ hắn bị như vậy không phải rất tốt sao?” Hoắc Tử Thần cúi đầu, có chút mất hứng nói.
Triệu Noãn Tình cũng không biết nên giải thích với hắn như thế nào, vạn nhất sau này sức khỏe Hoắc Tử Lan có gì đó không tốt, người một nhà lão Hoắc gia không biết sẽ lừa lọc bọn họ cái gì nữa đây, đành phải thay đổi cách nói, “Hắn khi dễ Tử Thần, Tử Thần đánh lại hắn không phải tốt hơn sao?”
“Nhưng nương ơi, Tử Thần đánh không lại hắn.” Hoắc Tử Thần cũng rất buồn bực với thân hình nhỏ nhắn hiện tại của mình.
“Không sao, sau này ăn nhiều đồ ăn ngon một chút, lớn lên cường cường tráng tráng, nương lại dạy Tử Thần bản lĩnh, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tiểu tử mập mạp kia nằm bò trên đất.” Triệu Noãn Tình khí phách vạn trượng nói, không chú ý tới ánh mắt Hoắc Khải Minh đứng bên cạnh sau khi nghe nàng nói thì lóe sáng lên.
“Vậy được rồi! Nương nói phải giữ lời.” Hoắc Tử Thần nghe xong hai mắt sáng ngời, vội vàng bắt Triệu Noãn Tình hứa. Bây giờ hắn nằm mơ cũng muốn khôi phục lại thể trạng ở kiếp trước.
Triệu Noãn Tình cũng không biết nó đang chờ mong cái gì, nếu biết nàng nhất định sẽ nói với nó rằng nó suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Bây giờ có thể nói chưa?”
“Gia gia nói giữa trưa hôm nay Hoắc Tử Lan sẽ tỉnh.”
“Không phải nói sẽ ngủ mấy ngày sao?”
“Ân... ân...” Ấp a ấp úng nửa ngày, Hoắc Tử Thần mới nhỏ giọng nói: “Đó là điều Tử Thần hy vọng.”
“Đứa nhỏ này!” Triệu Noãn Tình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lấy tay chọc vào đầu hắn một cái.
Tuy sáng nay đạp Dương Kim Hoa một cước rất đã nghiền, nhưng chuyện này cũng không thể làm quá nhiều, lần một lần hai có thể nói là nàng bị ép nóng nảy, số lần quá nhiều sẽ làm cho tính cách bạo lực của nàng giống như cái phường lưu manh của Dương Kim Hoa tiếng xấu lan xa.
“Được rồi, đoán chừng ngày mai trong thôn sẽ bắt đầu bận rộn mùa vụ, đến lúc đó gia gia Trụ Tử cũng không rảnh đánh xe lên trấn trên.” Hoắc Khải Minh chờ hai mẫu tử bọn họ hàn huyên xong mới mở miệng nhắc nhở.
“Đúng a! Cho dù chưa thể phân gia, đồ vật chúng ta muốn mua cũng không ít, nhanh nhanh nhanh, chúng ta đi nhanh đi!”
“Không cần vội vã như vậy, hơn nữa chuyện này cũng không nên rêu rao, hay là nàng định đưa cả nhà Khải Trạch đi cùng?” Hoắc Khải Minh thản nhiên quăng ra một câu, thành công ngăn lại Triệu Noãn Tình đang nhảy nhót tung tăng.
Mãi cho đến khi một nhà bọn họ chui vào xe bò của gia gia Trụ Tử như những tên trộm, Triệu Noãn Tình mới thở ra một hơi thật sâu rồi lau đi những giọt mồ hôi không tồn tại trên trán.
“Nàng đang sợ cái gì?” Hoắc Khải Minh cười khẽ một tiếng hỏi nàng.
“Ta không sợ, còn không phải do ngươi nói không nên để lộ ra sao?” Triệu Noãn Tình trợn mắt nhìn hắn, ngẫm lại hành động như tặc nhân vừa rồi của mình, cũng không kiềm chế được mà buồn cười.
Đến thị trấn, sau khi hẹn với gia gia Trụ Tử thời gian quay về, một nhà ba người bắt đầu đi dạo xung quanh. Sau khi mua đủ y phục và chăn đệm cho một nhà ba người, Triệu Noãn Tình gần như đi đến đâu mua đến đó, các loại lương thực thô mịn, dầu muối tương dấm, giấy bút mực nghiên của Hoắc Khải Minh, đồ chơi của Hoắc Tử Thần, còn có son phấn của Triệu Noãn Tình, tất cả tiền đều là Hoắc Khải Minh trả.
Theo động tác lấy tiền ra của hắn, ánh mắt Triệu Noãn Tình càng trừng càng lớn, khi hắn định mua thêm một chiếc lược chải đầu được chạm trổ hoa văn tinh xảo nữa, cuối cùng nàng cũng không nhịn được kéo hắn ra khỏi sạp hàng, sau khi đi thật xa mới hỏi hắn: “Tiền này của ngươi ở đâu ra?”
Nhớ lại mấy bộ y phục rách nát của nguyên chủ và tiểu bánh bao mà nàng nhìn thấy lúc ban đầu dọn dẹp phòng ốc, còn có chăn đệm vừa rách vừa cứng trải ở trên kháng, và cơ thể gầy trơ xương của mẫu tử bọn họ, hảo cảm trước đó đối với nam nhân trước mắt biến mất không còn sót lại gì cả.
“Là cha nương lưu lại cho ta.” Thấy vẻ mặt không tốt của Triệu Noãn Tình, Hoắc Khải Minh mặc dù không biết nguyên nhân nhưng vẫn thành thật trả lời.
Hoắc Tử Thần có thể hiểu được phần nào tâm trạng của Triệu Noãn Tình, bởi vì hiện tại hắn cũng rất khó chịu. Ở triều Đại Lịch, có thể dùng tiền đến thay thế cho việc đi tòng quân, chỉ là tương đối quý, một người phải bỏ ra mười lượng bạc, nhưng nhìn dáng vẻ tiêu tiền vừa rồi của cha hắn, tiền trong tay khẳng định không ít, nếu lúc trước có thể hơi để tâm đến hắn một chút thôi, thì hắn đã không bị sửa lại tuổi đưa lên chiến trường.
Nghĩ tới những năm đó trải qua biết bao nhiêu chuyện cửu tử nhất sinh(1), Hoắc Tử Thần cũng không muốn nhắc nhở cha hắn, để cho nương giận cha hắn cũng tốt.
(1)Cửu tử nhất sinh nghĩa là chín phần chết một phần sống, thoát chết trong gang tấc.
“Thúc thẩm ngươi không biết sao?”
“Ân, ta không nói với bọn họ, đây là bạc ta chuẩn bị cho kỳ thi năm sau, bọn họ cũng không tình nguyện nuôi ta đọc sách.”
“Vậy hôm nay ngươi tiêu hết tiền, sang năm viện thí ngươi tính toán làm sao?”
“Không phải còn có nương tử là nàng sao? Sau này có lẽ phải dựa vào nàng nuôi rồi.” Hoắc Khải Minh nói lời này xong thoạt nhìn có chút nhảy nhót, tựa hồ đây là một chuyện tốt.
“Trước kia sao ngươi không cho mẫu tử chúng ta tiền?” Triệu Noãn Tình hỏi xong đột nhiên cảm thấy sao nàng lại ngang ngược như vậy. Trước kia lúc đọc truyện nàng cũng không ít lần châm chọc những nữ xuyên không kia, cả ngày rối rắm người nam chính yêu là nguyên chủ hay là nàng ta. Không nghĩ tới bây giờ đến phiên nàng, chuyện này thật đúng là ảnh hưởng tâm tình của nàng.
Hoắc Khải Minh: “...” Đây là một mệnh đề phải không? Vô luận trả lời như thế nào hình như cũng không đúng a!
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra biện pháp tốt, Hoắc Khải Minh dứt khoát ăn ngay nói thật: “Trước đây ta không để ý đến nàng, đương nhiên sẽ không quan tâm đến cuộc sống của nàng, chỉ nghĩ chờ ta thi đậu công danh đón nàng và Tử Thần đến bên cạnh, cho nàng cơm áo không lo sống hết cuộc đời này là được.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Lần này sau khi ta trở về, phát hiện nàng trở nên có sức sống hơn rất nhiều, ta rất thích dáng vẻ hiện tại của nàng, ta muốn cùng nàng sống thật tốt.”
Mặt Triệu Noãn Tình lập tức đỏ lên, nàng cảm thấy đầu óc mình đã không thể tự hỏi, trong đầu cũng chỉ còn lại một ý niệm: Có phải bây giờ hắn đang thổ lộ với nàng không vậy?