Editor & Beta: mèo Sana
Hoắc Khải Minh vào trong thôn tìm một chiếc xe bò đưa lão đại phu rời đi, mà trong khoảng thời gian này nỗi sợ hãi bị thuốc thang khống chế của Triệu Noãn Tình cũng giảm đi không ít, cảm giác không thích hợp khi lần đầu gặp Hoắc Khải Minh lại xuất hiện, nàng hỏi tiểu bánh bao: “Tử Thần, cha con không phải đối xử với hai chúng ta rất tốt sao?”
Hoắc Tử Thần cũng buồn bực chuyện này, đời trước phụ thân rõ ràng không phải như vậy, trừ phi... trừ phi hắn cùng mình giống nhau! Dù sao kiếp trước trước khi Hữu Tướng chết, hắn vì thống khoái mà nói ra tất cả mọi chuyện.
Đúng, nhất định là như vậy! Nhưng phải nói với nương như thế nào lại làm khó hắn rồi, hiện tại hắn có chút hối hận vì vừa rồi nhất thời nhanh mồm nói xấu phụ thân hắn quá nhiều, lại nghĩ đến sắp đối mặt phụ thân lại có chút chột dạ, vì vậy tiểu bánh bao đáng thương hề hề cúi đầu nhìn ngón tay không nói chuyện.
Lúc Hoắc Khải Minh trở lại phòng nhìn thấy cảnh tượng như thế này: Tức phụ hắn đứng ở trước kháng, sắc mặt phức tạp; Nhi tử hắn ủy khuất ngồi ở mép kháng, vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí.
“Làm sao vậy?” Hoắc Khải Minh sờ sờ mũi mở miệng hỏi.
“Ai yo! Đại tôn tử của ta a! Ngươi cái đồ tiểu kỹ nữ vô dụng, ngay cả hài tử ngươi cũng không giữ được, ngươi trả đại tôn tử cho ta!” Ngoài viện đột nhiên vang lên âm thanh Lưu thị điên cuồng gào thét, Triệu Noãn Tình có thể nghe ra lúc này bà ta đang khóc thật, chắc chắn là do hài tử trong bụng Phương Thục Bình không giữ được.
Hoắc Khải Minh nhíu mày, xoay người muốn ra ngoài, lại bị Triệu Noãn Tình nhanh tay lẹ mắt kéo ống tay áo lại, “Ngươi đừng đi, lỡ như bà ta nhìn thấy ngươi lại trách mắng.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hoắc Khải Minh cúi đầu nhìn tay áo bị Triệu Noãn Tình nắm chặt, khóe miệng nhếch lên, lại mím xuống.
“Chuyện này nói ra liền dài.” Triệu Noãn Tình thấy hắn không có ý rời đi, cũng buông tay áo của hắn ra, chính mình cũng ngồi xuống mép kháng, bắt đầu kể từ lúc bản thân tỉnh lại, giản lược kể chuyện đã xảy ra trong một ngày này, đương nhiên cũng không quên nói chuyện mình “mất trí nhớ”.
Hoắc Khải Minh nghe xong như có điều suy nghĩ gật đầu, nghi hoặc trong lòng đã được giải tám chín phần mười, thoạt nhìn tiểu cô nương cùng mình giống nhau, bất quá vận khí của nàng ta không tốt, không có được ký ức nguyên chủ, cho nên nàng mới bịa ra chuyện “mất trí nhớ” này.
“Theo cách làm của thẩm thẩm ngươi, ta đoán cuối cùng bà ấy sẽ đổ chuyện này lên người ta, ngươi phải biết ta sẽ không để mình chịu ủy khuất.” Triệu Noãn Tình cảnh cáo nhìn Hoắc Khải Minh, hiện tại nàng vẫn giữ thái độ bán tín bán nghi đối với lời nói của tiểu bánh bao.
“Nàng yên tâm, ta sẽ giải quyết chuyện của cả nhà thúc thẩm, sau này sẽ không để mẫu tử nàng chịu ủy khuất nữa.” Hoắc Khải Minh gật đầu đáp.
“Triệu Noãn Tình, ngươi cút ra đây cho lão nương, cái thứ tiểu kỹ nữ muốn tìm đường chết, tiện bì tử do tiểu thϊếp nuôi, ta lúc trước không nên để Khải Minh cưới thứ tang môn tinh như ngươi, để ngươi tới tai họa lão Hoắc gia ta…” Giống như để hợp với tình hình, Hoắc Khải Minh vừa dứt lời, tiếng mắng bén nhọn của Lưu thị vang lên trước cửa phòng.
Triệu Noãn Tình thấy sắc mặt Hoắc Khải Minh tối sầm xuống, nàng dùng tay ra hiệu với hắn, ý bảo hắn mau đi xử lý đi, nếu không nàng nhịn không được sẽ động thủ!
Ý cười trong mắt Hoắc Khải Minh chợt lóe lên rồi biến mất, nhanh đến mức Triệu Noãn Tình không nhìn thấy, nhưng vì ngũ quan nhạy bén, nên nàng rõ ràng cảm nhận được tâm tình Hoắc Khải Minh hình như chuyển biến tốt hơn một chút. Nàng gãi gãi đầu, nam nhân cổ đại này giống như nữ nhân, tâm tình nói thay đổi liền thay đổi.
Hoắc Tử Thần vừa rồi vẫn cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, thấy Hoắc Khải Minh đi ra ngoài, lúc này mới len lén thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự không biết nên đối mặt với cha mình như thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, nó vẫn cảm thấy, chuyện chính mình cũng trở lại trước hết không nói với lão cha! Cùng lắm nếu hắn thật sự thay đổi triệt để đối xử tốt với nó và mẫu thân, nó cũng đối xử tốt với hắn là được.
Sau khi hạ quyết tâm, Hoắc Tử Thần trong lòng kiên định hơn nhiều, cũng bắt đầu có tâm tình chú ý tình huống bên ngoài, kết quả liền thấy nương nó khom lưng, chọc một lỗ từ giấy dán cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Nguyên lai mẫu thân nó là một người hoạt bát như vậy a! Hoắc Tử Thần nhìn Triệu Noãn Tình thầm nghĩ.
“Tử Thần, Tử Thần” Triệu Noãn Tình cũng không quay đầu lại gọi tiểu bánh bao, “Thỏa thuận mà cha con nhắc đến con biết không?”
Thỏa thuận? Hoắc Tử Thần dùng sức suy nghĩ một chút, rốt cuộc từ sâu trong trí nhớ đào ra một việc.
Kiếp trước sau khi hắn được phong Trấn Quốc Công, cùng tân hoàng thỉnh đạo thánh chỉ, đưa cả nhà Hoắc gia đầy đến biên cương, cả đời không được trở về, dù là đại xá thiên hạ cũng không tha. Lúc ấy quả thật lão tộc trưởng có cầm một tờ hiệp nghị đưa cho hắn, nói tòa nhà này kỳ thật là tổ phụ hắn xây, một nhà Hoắc Trạch là vì chiếu cố phụ thân hắn mới vào ở cùng.
Chủ ý của lão tộc trưởng là muốn nhắc nhở hắn một nhà Hoắc Trạch dù không đúng, cuối cùng cũng có một phần ân tình chăm sóc cho Hoắc Khải Minh, hy vọng hắn có thể khoan dung độ lượng tha cho bọn họ.
Nhưng Hoắc Tử Thần từng chịu tất cả khi dễ làm sao có thể đồng ý? Phần hiệp nghị này vừa vặn cho hắn một lý do hoàn mỹ, ngăn cản người một nhà Hoắc Trạch bán nhà lấy tiền đi biên cảnh, trước mặt nội thị tâm phúc của Hoàng Thượng kể lại cảnh ngộ từ nhỏ đến lớn của hắn, cũng thỉnh hắn ta làm chủ thu hồi tòa nhà này, cho dù hắn không cần, nhưng tuyệt đối cũng không tiện nghi người một nhà Hoắc Trạch.
Cuối cùng cả nhà Hoắc Trạch vẫn không thể bán nhà, khi đi chỉ mang theo gia sản của mình.
Phần hiệp nghị phụ thân đang nhắc tới chính là cái này đi?
Hoắc Tử Thần nghĩ tới đây theo bản năng nhìn mẫu thân một cái, hắn không biết có nên nói cho mẫu thân biết nội dung hiệp nghị này hay không.
“Ân, Tử Thần?” Triệu Noãn Tình đợi một hồi không thấy tiểu bánh bao trả lời, quay đầu nhìn thấy sắc mặt khó xử của nó, còn tưởng rằng nó cũng không biết, vì thế an ủi nói: “Không sao, không biết cũng không sao, con còn nhỏ! Cha con không nói cho con là chuyện bình thường. Con xem, mẫu thân không phải cũng không biết sao?”
Hoắc Tử Thần:... Vậy được! Ta không biết!
Mà lúc này bầu không khí trong sân cũng không tính là tốt, nghe Hoắc Khải Minh nhắc tới phần hiệp nghị năm đó, rốt cuộc Hoắc Trạch không duy trì được tư thái đại gia trưởng nữa, bước vài bước đứng ở bên cạnh Lưu thị, híp mắt nhìn Hoắc Khải Minh.
“Khải Minh, mấy năm nay thúc tự nhận đối xử với ngươi không tệ, ngươi không thể động một chút là lôi tờ giấy kia ra nói được, đây không phải là đâm vào tim thúc sao?” Hoắc Trạch mở miệng nói, thanh âm kia âm trầm, nghe không có ý tốt.
“Đại ân đại đức của thúc thẩm Khải Minh sẽ khắc sâu trong lòng, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp!” Hoắc Khải Minh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “Nhưng tức phụ nhi tử ta ở Hoắc gia sống như thế nào tin tưởng thúc thúc có mắt có thể nhìn thấy.”
“Ý ngươi là sao? Nói ta ngược đãi tức phụ và nhi tử ngươi sao?” Lưu thị vừa nghe nhảy dựng quát to: “Lão Thiên gia a, ta sống không nổi nữa rồi, tân tân khổ khổ nuôi lớn chất tử, cung nó đọc sách khoa cử, cưới tức phụ sinh hài từ, cuối cùng lại nhận được một câu như này! Lão Thiên gia ngài mở mắt ra a, giáng sấm sét đánh chết nó đi! Lão Thiên gia a!”
Triệu Noãn Tình thật sự cực kỳ chán ghét Lưu thị, cả ngày khóc lóc om sòm ăn vạ, miệng đầy lời thô tục, động một chút liền gọi ông trời đánh chết người này đánh chết người kia, đúng là không biết xấu hổ tới cực điểm, nàng ”phọt” đứng lên, kéo cửa ra đứng ngay ngoài cửa, đứng thành một hàng với Hoắc Khải Minh.
“Ngươi gọi Lão Thiên có ích lợi gì? Nếu ngài ấy có mắt thì đã sớm đánh chết cả nhà các ngươi rồi.” Triệu Noãn Tình mắt lạnh thấu xương nhìn Lưu thị, “Ngươi mỗi ngày đều gọi Lão Thiên gia, ngươi có dám thề với ngài ấy, ngươi không ngược đãi ta và Tử Thần không?”
Nàng biết cổ nhân ở mặt này đặc biệt nghiêm túc, rất ít người dám nói dối lúc thề với trời.