Editor& Beta: mèo Sana
“Ta khinh, tiểu kỹ nữ nhà ngươi, vô duyên vô cớ vì sao ta phải thề?” Lưu thị đúng là không dám, nhưng bà lại không muốn yếu thế trước mặt Triệu Noãn Tình, chỉ có thể ngoài mạnh trong yếu bày ra cái giá trưởng bối của mình, “Ta là thẩm thẩm của Hoắc Khải Minh, hơn nữa còn có đại ân dưỡng dục, là trưởng bối của các ngươi, ngươi ngỗ nghịch ta chính là đại bất hiếu, ta bất cứ lúc nào cũng có thể khiến Khải Minh hưu tang môn tinh như ngươi.”
“Được! Vậy xem ngươi có bản lĩnh này hay không.” Triệu Noãn Tình không thèm để ý đứng đó khoanh hai tay trước ngực.
“Khải Minh, nếu ngươi còn nhận thẩm thẩm như ta, ngươi bỏ tang môn tinh này ngay, sau này thẩm thẩm tìm bà mối tốt nhất cưới phòng tức phụ khác cho ngươi.” Hoắc Khải Minh vẫn luôn rất nghe lời phu phụ bọn họ, cho nên Lưu thị đối với bản thân rất có lòng tin.
“Thẩm, ngài chỉ là thẩm thẩm của ta, mà hôn nhân đại sự chú trọng phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn(1).” Hoắc Khải Minh không mặn không nhạt nói.
(1)Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn: chỉ hôn nhân của con cái phải do cha mẹ quyết định và được bà mối giới thiệu. Môi 媒: bà mối của nhà trai; Mai 妁: Bà mối của nhà gái. Người mai mối: Người giới thiệu hôn nhân.
“Thúc, vừa rồi thẩm thẩm nói có đại ân dưỡng dục với ta, ta muốn hỏi thúc, sản lượng ba mươi mẫu ruộng tốt của nhà ta không đủ để ta tự sống sao?” Thấy Lưu thị còn muốn nói gì đó, Hoắc Khải Minh mở miệng nói trước nàng.
“Còn nhiều thứ nữa sao không tính, y phục một năm bốn mùa của ngươi, sửa chữa học đường, cưới tức phụ sinh hài tử, cái nào không cần tiền?” Lưu thị vừa nghe Hoắc Khải Minh nhắc tới điền sản, lập tức quát to với hắn.
“Vậy của hồi môn của mẫu thân ta đâu? Đôi khuyên tai trên tai thẩm ta thấy rất quen mắt!” Ngữ khí Hoắc Khải Minh vẫn không nhanh không chậm, nhưng sắc mặt Hoắc Trạch và Lưu thị rõ ràng thay đổi.
Triệu Noãn Tình hết chỗ nói rồi, phải có bao nhiêu vô sỉ mới có thể làm ra chuyện như vậy. Chiếm phòng ở của người ta, cầm tiền của người ta, giữ địa tô của người ta, tiếp đó còn quay lại khi dễ người nhà của người ta.
“Khải Minh đừng hiểu lầm, lần trước trời mưa nhà dột nước, của hồi môn của nương ngươi bị ướt, lúc chúng ta đưa đồ ra phơi nắng thì đôi khuyên tai này vừa vặn rơi ra, thẩm ngươi nhặt lên không có chỗ để, cho nên mới đeo lên, sau đó bận rộn liền quên mất, ngươi yên tâm, đồ của đại tẩu chúng ta đều cất gọn gàng, không có làm lộn xộn.” Hoắc Trạch trừng mắt nhìn bà nương của mình một cái, giải thích với Hoắc Khải Minh.
“Ta nghĩ thúc thẩm cũng sẽ không vô sỉ như vậy”, Hoắc Khải Minh ngữ khí không thay đổi, “Bất quá ta đã nhược quán(2), cưới tức phụ cũng đã ba năm rồi, đồ vật của nương ta có phải nên giao cho tức phụ ta bảo quản hay không?”
(2)Nhược quán (thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán)
“Ta phi, ngươi nằm mơ giữa ban ngày sao! Cái tiểu kỹ nữ đó, ngươi đưa nàng quản cũng không sợ nàng làm hỏng? Ngươi yên tâm, chờ ngươi hưu Triệu Noãn Tình thứ tang môn tinh này, thẩm thẩm lại cưới cho ngươi một phòng tức phụ hiền huệ, sau đó giao cho nàng tất cả đồ đạc của đại tẩu.” Lưu thị đương nhiên sẽ không giao cho Triệu Noãn Tình, đồ đạc đều vào trong túi của bà, nào có đạo lý lấy ra?
“Thúc thúc cũng nghĩ vậy sao?” Hoắc Khải Minh nhìn chằm chằm Hoắc Trạch hỏi.
“Cái này...” Nhìn đôi mắt kia của chất tử, Hoắc Trạch một câu “Thẩm ngươi nói đúng” làm thế nào cũng không nói nên lời.
“Lão đầu tử, ngươi nói gì đi!” Thấy Hoắc Trạch không nói một lời nhìn chằm chằm Hoắc Khải Minh, Lưu thị nóng nảy, vội vàng kéo kéo cánh tay hắn.
Hoắc Trạch bị bà ta kéo lảo đảo, sau khi trừng mắt liếc bà ta một cái, hắn lại nhìn Hoắc Khải Minh, cuối cùng không cười nữa, “Vậy ý của Khải Minh là?”
“Noãn Tình là nương tử của ta, kính xin thúc thúc ước thúc thẩm thẩm và các vị đệ muội cùng đường muội.” Lời này nói cũng thật vang dội, như thể một cái tát trời giáng thẳng vào mặt Lưu thị và Hoắc Minh Hà lúc này vẫn đang đứng trong sân.
“Được, thúc cam đoan sau này thẩm ngươi tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho thê tử ngươi nữa.” Không thể giải thích tại sao, Hoắc Trạch đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể giải thích được đối với Hoắc Khải Minh. Hơn nữa lão thấy thật sự không còn cách xoay chuyển tình thế, bởi vậy dứt khoát thoải mái đáp ứng Hoắc Khải Minh, rồi xịu mặt bước về phòng mình.
Chỉ là khi đi ngang qua Hoắc Minh Hà còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, lão đột nhiên nghĩ đến: tất cả mọi chuyện bắt đầu mất khống chế từ khi nha đầu chết tiệt này đẩy Triệu Noãn Tình xuống nước.
Bị ánh mắt như rắn độc của Hoắc Trạch nhìn lướt qua, Hoắc Minh Hà run rẩy, cất bước nhỏ chạy về phòng mình, sau khi đóng cửa phòng mới phát giác trái tim mình sắp từ trong miệng nhảy ra ngoài.
Nghĩ tới ánh mắt vừa rồi cha nhìn mình, Hoắc Minh Hà đột nhiên cảm thấy trong lòng đặc biệt luống cuống, giống như có chuyện gì không tốt sắp xảy ra. Nàng cắn răng, lại kéo cửa để lộ một khe hở, lách mình ra khỏi phòng, lén lút đi tới dưới cửa sổ phòng Hoắc Trạch và Lưu thị.
“Lão đầu tử, ngươi nói Hoắc Khải Minh bị cái gì vậy? Trước kia không phải đều rất tốt sao? Vì sao lần này trở về tựa như biến thành người khác?” Đây là giọng của Lưu thị.
“Đã sớm nói với ngươi, hành hạ Khải Minh tức phụ vừa thôi, ngươi không nghe, hiện tại nhanh thu gom đồ đạc lúc trước ngươi thu của đại tẩu lại đây, sau đó lựa thời điểm nhiều người trả lại cho Hoắc Khải Minh!” Hoắc Trạch bất đắc dĩ nói.
“Dựa vào cái gì? Ta không đi, những thứ kia ta có chỗ phải dùng.” Vừa nói đến đây, thanh âm Lưu thị lập tức cao lên.
“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Nếu tiểu tử Khải Minh dựa vào đó đến nha môn kiện ngươi chiếm đoạt của hồi môn của người khác, chính là phải ngồi tù.”
“Nhưng... nhưng...” Lưu thị nói quanh co, chính là không muốn lấy đồ vật ra trả lại.
“Ngươi có thể trách ai đây, còn không phải hảo khuê nữ của ngươi, nếu nàng không đẩy Khải Minh tức phụ xuống nước, nàng ta sẽ không nghĩ đến chuyện phản kháng, Khải Minh cũng sẽ không trở mặt với chúng ta, nói tới nói lui, vẫn là nha đầu chết tiệt kia gây họa.” Hoắc Trạch âm hiểm nói: “Mấy ngày nữa ngươi đi tìm bà mối, tìm gia đình nào xa một chút gả Minh Hà đi.”
“Xa một chút? Lão đầu tử, chúng ta không phải đã thương lượng nếu không gả được vào thành thì tìm một hộ trong thôn cho nàng rồi sao?" Lưu thị vẫn rất thương Hoắc Minh Hà.
“Với thanh danh hiện tại của khuê nữ ngươi, trong thôn có người nguyện ý cưới nàng sao?” Trong chuyện này ngược lại Hoắc Trạch rất tỉnh táo.
“Phịch” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, bóng dáng Hoắc Minh Hà tức giận xuất hiện trước mặt Hoắc Trạch và Lưu thị, “Các ngươi thật đúng là cha nương tốt, thấy ta vô dụng rồi, liền muốn tìm đại một người gả ta đi sao? Ta nói cho các ngươi biết, không có cửa đâu, nếu các ngươi còn ép ta, ta sẽ nói ra tất cả những gì các ngươi đã làm, ta sống không tốt thì ai cũng đừng mong sống tốt!”
Nói xong, cũng không đợi Hoắc Trạch và Lưu thị phản ứng, Hoắc Minh Hà liền xoay người trở về phòng mình, còn dùng sức đóng cửa lại.
“Nha đầu chết tiệt, ngươi phản thiên à.” Hoắc Trạch tức chết rồi, ngay cả giày cũng không kịp mang, trực tiếp đuổi theo Hoắc Minh Hà ra khỏi phòng, Lưu thị sợ khuê nữ bị đánh cũng đuổi theo.
“Nha đầu chết tiệt, cút ra đây cho lão tử!” Hoắc Trạch thấy cửa phòng Hoắc Minh Hà đóng chặt, tức giận đạp lên một cước, gần như dùng hết khí lực toàn thân.
Không ngờ cửa phòng Hoắc Minh Hạ tuy bị nàng ta đóng sập lại, nhưng không bị khóa cũng không cài then, chỉ khép hờ mà thôi, kết quả Hoắc Trạch một cước đá văng cửa phòng không nói, bản thân cũng dùng sức quá mạnh, chân xoạc thẳng mạnh tới phía trước, mà không may chính là, bộ phận quan trọng của hắn vừa vặn đập vào ngưỡng cửa cao nửa bắp chân.
Vóc dáng Hoắc Trạch cũng không thấp, vì làm việc quanh năm nên dáng người lão cũng rất rắn chắc, một đòn này thật sự làm cho lão đau đến tận xương tủy, “ngao” một tiếng kêu thảm thiết, lão ôm chân cuộn thành vòng tròn, đau đến sắp hôn mê.
Lưu thị nhìn thấy cảnh này cũng sợ đến choáng váng, vội vàng lớn tiếng gọi các nhi tử nhanh chóng chạy tới.
Lão đại Hoắc Khải Tinh lúc này còn canh giữ ngoài cửa phòng mình, bà đỡ nương mời tới còn chưa xử lý xong cho tức phụ vừa sinh non của hắn, hắn không biết phải làm gì khi nghe tiếng nương gọi, trong lúc do dự, liền thấy cửa phòng mở ra, khuôn mặt già nua của Trương bà tử xuất hiện ở cửa.