Nông Môn Hãn Thê: Trọng Sinh Tể Tướng Quá Dính Người

Chương 13: Bắt mạch và kê đơn thuốc

Editor & Beta: mèo Sana

Nhưng không đợi bà ta ăn vạ, lão đại Hoắc gia Hoắc Khải Tinh đã lảo đảo chạy tới, túm lấy ống tay áo Lưu thị, đỏ hai mắt kêu lên: “Nương, người còn không mau nghe lời đại phu đi tìm bà đỡ, Thục Bình vẫn chảy máu, đã ngất xỉu rồi.”

Lưu thị lúc này mới nhớ ra vừa rồi bà ta vốn định đi tìm Trương bà mụ trong thôn, kết quả vừa nhìn thấy Hoắc Khải Minh dẫn lão đại phu vào phòng hắn, liền nghĩ dù sao đứa nhỏ kia cũng không còn, phụ nhân sinh non nào cần bà đỡ, bởi vậy cũng thuận thế ở nhà tra hỏi Hoắc Khải Minh.

Nhưng bây giờ bà nghe được cái gì? Đại tức phụ sắp chết? Cái này không được, tuy rằng bà ta không ưa gì Phương Thục Bình, nhưng phải tốn tiền cưới thêm một phòng tức phụ nữa, bà không muốn lại móc khoản tiền này ra.

Nghĩ tới đây, Lưu thị cũng dẹp bỏ ý định khóc lóc, lập tức kiễng chân chạy về phía nhà Trương bà mụ.

Hoắc Khải Tinh thấy nương chạy đi, lại xoay người về phòng mình. Hoắc Khải Minh đứng ở cửa nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt đặc biệt lạnh, khiến Hoắc Minh Hà bên cạnh nhìn mà trong lòng phát lạnh, không rõ lần này đường ca từ học đường trở về vì sao lại giống như biến thành người khác.

Trong phòng Hồ đại phu bắt mạch cho Hoắc Tử Thần xong sắc mặt vẫn không tốt, chờ Hoắc Khải Minh bước vào đứng ở đối diện thì nạt một trận: “Ngươi thế nào đương cha, hài tử nhỏ như vậy ngươi lại để cho hắn làm việc nặng? Hoắc tiểu tử ta nói cho ngươi biết, đây là lão phu tới sớm, nếu là muộn một hai năm nữa, đứa nhỏ này liền phế đi.”

Lời vừa nói ra, chẳng những Hoắc Khải Minh thay đổi sắc mặt, ngay cả Triệu Noãn Tình cũng hoảng sợ. Nàng nhìn thân thể gầy trơ xương của tiểu bánh bao đã biết nó trổ mã khẳng định không tốt, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy.

Chỉ có Hoắc Tử Thần bình tĩnh ngồi ở mép giường, chớp đôi mắt to dường như không hiểu nhìn lão đại phu.

Kỳ thật tâm tư của hắn đã sớm bay tới đời trước, hắn thiếu niên nhập ngũ, trải qua chiến loạn, đến tuổi già quả thật trôi qua rất vất vả, nhưng hắn vẫn cho rằng đó là bởi vì đánh trận lưu lại ám thương, dù sao chỉ cần ra trận thì chắc chắn sẽ bị thương, nhưng không nghĩ tới, bệnh ngầm trong cơ thể hắn lại bắt đầu xuất hiện từ lúc này rồi.

Hoắc Khải Minh lúc này cũng đang hồi tưởng Trấn Quốc Công kiếp trước, sau khi bình định biên cương, Trấn Quốc Công lui về trấn thủ kinh thành, nhưng khi đó thân thể của hắn (HTT) đã không tốt rồi, thường xuyên không tham gia tảo triều(1), lúc ấy hắn (HKM) còn tưởng rằng hắn ta cư công tự ngạo(2), nguyên lai đây mới là chân tướng?

(1)Tảo triều: Buổi chầu sớm, thương thảo chuyện đất nước với hoàng thượng, trước khi vào thượng triều, các vị đại thần phải có mặt bên ngoài Ngọ Môn từ lúc 3 giờ sáng (canh năm), đợi đến khi chuông trên Ngọ Môn vang lên thì tức là buổi thượng triều bắt đầu.

(2)Cư công tự ngạo: nghĩ là có công lao mà tự cao tự đại.

“Còn thỉnh đại phu nói rõ một chút, thân thể Tử Thần đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Phải trị như thế nào?” Triệu Noãn Tình thật tâm đối đãi tiểu bánh bao như thân nhi tử của mình, nàng vội vàng hỏi lão đại phu.

“Hắn bởi vì là hài tử sinh non, vốn so với hài tử bình thường yếu hơn một chút, nhưng nếu hảo hảo dưỡng một hai năm, cũng sẽ giống với hài tử bình thường khác. Đáng tiếc từ mạch tượng vừa rồi có thể thấy, hắn chẳng những không được dưỡng tốt thân thể, ngược lại còn làm việc nặng quá sớm, cho nên nền tảng cơ thể đã rất kém, nếu cứ tiếp tục như vậy, tuy rằng không đến mức ảnh hưởng tuổi thọ, nhưng về già sẽ phải chịu tội.” Lão đại phu vừa nói vừa lắc đầu.

“Vậy xin đại phu kê đơn thuốc, ta nhất định sẽ dưỡng tốt thân thể của hắn.” Nghe lão đại phu cũng không nói không thể trị, Triệu Noãn Tình cuối cùng cũng yên lòng, sau đó vô cùng đồng tình nhìn tiểu bánh bao một cái, nhờ đại phu kê đơn thuốc cho nó.

“Tiểu nương tử chớ vội, thuốc có ba phần độc, tiểu công tử còn nhỏ, thuốc bổ không thích hợp với hắn. Ngươi chỉ cần không cho hắn làm những việc nặng kia, bình thường ăn uống tinh tế một chút, dưỡng vài năm sẽ không thành vấn đề. Phương pháp này tuy rằng thời gian tương đối dài, nhưng sẽ không gây chút thương tổn nào đối với thân thể.” Thấy Triệu Noãn Tình thật sự sốt ruột vì nhi tử, sắc mặt lão đại phu cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

“Cứ dưỡng như vậy đi, chờ hơn nửa năm nữa ngươi lại đến tìm ta, ta sẽ xem lại cho hắn.” Lão đại phu dặn dò Triệu Noãn Tình.

“Được, đa tạ đại phu!” Triệu Noãn Tình phúc thân với lão đại phu, gật đầu nói cám ơn.

“Hồ đại phu, phiền người cũng xem mạch cho nương tử của học trò một chút.” Hoắc Khải Minh ngăn lão đại phu thu dọn hòm thuốc, lúc lão nhìn qua thì chỉ chỉ Triệu Noãn Tình.

Triệu Noãn Tình:… Thật vất vả mới làm cho lão đại phu quên nàng, kết quả tướng công xui xẻo này lại nói một câu như vậy.

Hung hăng liếc Hoắc Khải Minh một cái, Triệu Noãn Tình đặt tay lên mạch chẩm (đã từng giải thích là gối dùng để bắt mạch rồi nhé). Thân thể tiểu bánh bao không tốt, nguyên chủ khẳng định cũng giống như vậy, nàng có thể tưởng tượng được chờ đợi chính mình là một nồi dược thang đắng ngắt.

Lần này thời gian bắt mạch còn lâu hơn một chút, lâu đến mức Triệu Noãn Tình cũng sắp cho rằng mình bị bệnh nan y, lão đại phu mới dời tay ra khỏi cổ tay nàng, sau đó sắc mặt không tốt nhìn Hoắc Khải Minh.

“Hồ đại phu, thân thể chuyết kinh có bệnh gì sao?” Hoắc Khải Minh hỏi.

“Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi, thân thể tức phụ ngươi còn không bằng nhi tử ngươi đâu! suy nhược cũng quá lợi hại rồi, lão phu chỉ gặp qua loại mạch tượng này từ những bệnh nhân chạy nạn tới đây, tiểu tử ngươi có phải muốn đổi tức phụ hay không hả?” lão đại phu nói xong còn nói mát một câu như vậy.

Triệu Noãn Tình bĩu bĩu môi, người nhà lão Hoắc hận không thể bắt nguyên chủ làm việc như gia súc, còn không cho cơm ăn, thân thể của nàng tốt mới là chuyện lạ!

“Phiền đại phu…”

“Ta cũng ăn ngon một chút, từ từ dưỡng là được, không cần uống thuốc, ha ha.” Mắt thấy Hoắc Khải Minh sắp để lão đại phu kê đơn thuốc, Triệu Noãn Tình vội vàng ngắt lời.

“Nương tử, nên biết thuốc đắng dã tật, nàng không thể giấu bệnh sợ thầy.” Hoắc Khải Minh khuyên nàng.

“Ồ! Mệt ngươi đọc sách nhiều năm như vậy, “giấu bệnh sợ thầy” là dùng như vậy sao?” Triệu Noãn Tình vừa nghĩ tới phải uống thuốc liền cảm thấy lo lắng, quăng cảm giác không thích hợp lúc vừa nhìn thấy Hoắc Khải Minh đến Trảo Oa quốc(3), xông lên khịa hắn.(3)Trảo Oa quốc thường dùng để chỉ những nơi xa xôi, mơ mơ hồ hồ không biết ở phương trời nào.

“Được rồi, là vi phu nói sai, nương tử không phải giấu bệnh sợ thầy thuốc, vậy chúng ta để đại phu kê đơn thuốc để nương tử hảo hảo điều dưỡng thân thể được không?”

“Ngươi, ngươi nói thì nói, cách xa ta một chút!” Thanh âm trầm thấp ưu nhã như đàn cello trong nháy mắt liền làm tan rã cường thế mà Triệu Noãn Tình vừa vội vàng dựng lên, lỗ tai của nàng chậm rãi nhuộm lên một tầng đỏ ửng, tiểu nhân trong lòng càng không ngừng lăn lộn, thanh âm này cũng quá phạm quy rồi. (ý nàng ta là hay đến mức rụng trứng đó ☺)

“Được, vi phu đứng xa một chút.” Hoắc Khải Minh tốt tính đứng xa hai bước, sau đó lại nói: “Lần này có thể để đại phu kê đơn thuốc chưa?”

“Được, không, không được, ta không cần uống thuốc, ta cũng như giống Tử Thần không làm việc nặng, ăn ngon một chút là được.” Nhớ tới vừa rồi Hoắc gia hỗn loạn là do cái gì gây ra, nàng lại nói thêm: “Chỉ là chuyện này sợ không dễ dàng như vậy!”

“Được rồi được rồi, các ngươi chờ ta đi rồi lại tiếp tục nị oai!” lão đại phu chỉ nhận thức Hoắc Khải Minh, đối với chuyện trong nhà hắn thì không biết, vừa mới bắt mạch cho tiểu hài tử và Triệu Noãn Tình còn tưởng rằng Hoắc Khải Minh ngược đãi các nàng, bây giờ thấy hắn cùng Triệu Noãn Tình nói chuyện liền biết mình hiểu lầm, vì thế trêu ghẹo nói.

“Thỉnh Hồ đại phu giải thích.” Hoắc Khải Minh nghiêm trang nói, bên kia Triệu Noãn Tình lại đỏ bừng mặt, trong lòng mắng Hoắc Khải Minh một trận mới cảm thấy hả giận.

“Kỳ thật thân thể tiểu nương tử không chịu được những vật đại bổ kia, cần theo thứ tự từng bước chậm rãi điều dưỡng. Nàng đã không thích uống thuốc, thực phẩm bổ cũng được, đợi lão phu kê vài đơn dược thiện thích hợp với hai mẫu tử bọn họ là được rồi.” Lão đại phu vuốt râu nói.

“Đa tạ! Thỉnh Hồ đại phu.” Hoắc Tử Thần trải giấy tuyên thành lên bàn, bắt đầu mài mực.

Triệu Noãn Tình sờ sờ mũi, nhìn chằm chằm bóng lưng cao ngất kia trong lòng nghĩ, trượng phu tiện nghi này cũng không kém như vậy! Ít nhất hắn đối với hai người bọn họ đều rất khẩn trương, từ trấn trên trở về còn biết dẫn theo đại phu xem bệnh cho bọn họ.

Hoắc Khải Minh đang mài mực chỉ cảm thấy sau lưng một trận nóng rực, còn không biết hành động mang theo đại phu trở về của hắn đã tăng thêm không ít điểm trong lòng nương tử!