Edit & Beta: moè Sana
Triệu Noãn Tình hạ quyết tâm xong lại cao hứng trở lại, kết quả chợt nghe thấy Hoắc Minh Hà đang ngấm ngầm hại người nói xấu nàng với Hoắc Khải Minh: “...Muội căn bản không phải cố ý, nhưng đường tẩu không muốn tha thứ cho muội không nói, còn phá tủ đựng lương thực của nương, làm hại đại ca ngã rách mặt...”
Triệu Noãn Tình:... Ha ha
Người mặt dày ở trận thế nàng gặp qua không ít, nhưng nàng không thể không thừa nhận, cấp bậc của những người đó so với vị trước mắt này còn kém xa. Hơn nữa nhìn cách nàng ta nói không cần suy nghĩ, thì hiển nhiên đây không phải lần đầu, xem ra nguyên chủ sở dĩ rơi vào hoàn cảnh bi thảm như vậy công lao lớn nhất là của vị này a!
Nhưng giao thiệp với tiểu bạch hoa trà xanh này, Triệu Noãn Tình biết bản thân sẽ không giống nàng ta, nàng thích trực tiếp động thủ, giả bộ nhu nhược, giả bộ đáng thương thật sự không phải thế mạnh của nàng, nàng cũng khinh thường làm như vậy.
Bất quá điều này cũng không làm chậm trễ việc nàng mang theo tiểu bánh bao đứng đó hóng chuyện, ít nhất nàng phải biết thái độ của Hoắc Khải Minh, điều này rất quan trọng đối với lựa chọn sau này của nàng, nếu cách giải quyết của Hoắc Khải Minh không hợp ý nàng thì nàng sẽ mang theo tiểu bánh bao rời khỏi đây.
“Đường tẩu của muội vì sao lại rơi xuống sông?” Giọng nam nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm thấp cắt đứt giọng nữ điềm đạm kia.
Hoắc Minh Hà căn bản không nghĩ tới Hoắc Khải Minh lần này cư nhiên cùng bình thường các nàng nói gì nghe nấy không giống nhau, đây không phải là chuyện tốt, bất quá cái này cũng không làm khó được nàng ta.
“Đường ca...” Hoắc Minh Hà nhanh chóng rơi những giọt nước mắt ấm ức, điềm đạm đáng yêu che miệng, nhỏ giọng nghẹn ngào nói: “Muội... lúc ấy muội và đường tẩu nổi lên tranh chấp, tẩu ấy mắng muội trước, muội không nhịn được đẩy tẩu ấy một cái, tẩu ấy liền ngã xuống, muội thật sự không cố ý...” Nói đến đó, cư nhiên ô ô khóc lên.
Dáng vẻ lê hoa đái vũ này làm cho không ít người trẻ tuổi bám ở đầu tường Hoắc gia xem náo nhiệt cũng không đành lòng, nếu không phải cố kỵ đây là chuyện nhà người ta, mà mình cùng Hoắc Minh Hà không có quan hệ gì, nói không chừng sẽ tiến lên bảo vệ một phen.
“Minh Hà” Giọng Hoắc Khải Minh rõ ràng lại thấp hơn một chút, Hoắc Minh Hà nghe thấy giọng điệu nói chuyện của hắn ta không kém với bình thường, trong lòng đắc ý một chút, sau đó thay đổi thành biểu tình vui mừng đến phát khóc, “Đường ca không trách muội sao? ô·ô…đường ca thật là tốt~~~”
“Xì!” Triệu Noãn Tình hiện tại càng cảm thấy Lão Thiên gia ban nhan sắc và giọng nói hay như vậy cho trứng thối hồ đồ Hoắc Khải Minh thật sự là quá mức phung phí của trời, biểu diễn vụng về như vậy cư nhiên không nhìn ra, còn tiếp thu hết, có thể thấy được đôi mắt hoa đào kia mù thật rồi.
“Ngươi cười cái gì?” Hoắc Minh Hà nghe được tiếng cười nhạo của Triệu Noãn Tình, liền trợn tròn hai mắt, “Tiểu kỹ nữ như ngươi có cái gì đắc ý? Đường ca không so đo với ta, nơi nào đến phiên ngươi chê cười ta?”
Khi nàng ta nhìn về phía Hoắc Khải Minh, lại buông hai tay đang chống nạnh xuống, thay vào đó là dáng vẻ đáng thương, “Đường ca, ca xem đường tẩu kìa, ca phải làm chủ cho muội a~~~”
Điệu vịnh than[1] này quả là biến đổi bất ngờ, chấm bốn dấu cộng liên tục luôn. Triệu Noãn Tình nhìn không nổi nữa đỡ quai hàm, người biết nhìn vào là quan hệ đường huynh muội, không biết, còn tưởng rằng là đương gia lão gia cùng tiểu thϊếp được sủng ái ấy chứ!
[1] Điệu vịnh than: là điệu dân ca trữ tình, kèm theo dàn nhạc hoặc nhạc cụ bàn phím, tập trung vào cảm xúc bên trong của nhân vật, thường là một phần không thể thiếu của opera, oratorio và cantata.
“Hoắc Minh Hà!” Lần này trong giọng nói trầm thấp của Hoắc Khải Minh có thêm vài thứ khác, Triệu Noãn Tình nghe không ra, nhưng Hoắc Minh Hà rất quen thuộc hắn lại nghe ra, nàng không dám tin nhìn Hoắc Khải Minh “Đường ca?”
“Thì ra lúc ca không ở nhà muội đều đối xử với đường tẩu như vậy sao?” Giọng Hoắc Khải Minh ngay cả lên xuống cũng không có, nhưng Hoắc Minh Hà từ bên trong nghe ra một loại cảm giác tức giận đến cực điểm, nàng ta cực kỳ kinh ngạc, đường ca làm sao vậy? Vì sao lại làm cho nàng có một loại dự cảm rất không tốt?
“Đường ca, muội, không phải, ca, tẩu ấy...” Không đợi nàng ta nghĩ ra từ ngụy biện, bên kia sắc mặt lão đại phu biến thành màu đen đi ra, phía sau hắn còn có Lưu thị hổn hển đi theo.
“Lão phu đã nói với ngươi rồi, mau đi tìm bà đỡ, đứa nhỏ này khẳng định là không giữ được, ngươi dây dưa với lão phu cũng vô dụng.” Lão đại phu phất tay áo đi thật nhanh, nhìn thấy Hoắc Khải Minh đứng ở cạnh cửa cả giận nói: “Tiểu tử ngươi mời lão phu đến chính là để xem phụ nhân sinh non?”
“Hồ đại phu bớt giận, học sinh mời người tới để bắt mạch cho chuyết kinh và nhi tử, vừa rồi chỉ là vừa vặn đúng lúc mà thôi, mời Hồ đại phu đi theo học sinh.” Hoắc Khải Minh đầu tiên là vái chào lão đại phu thật sâu, sau đó mời hắn đi về phía Triệu Noãn Tình.
“Hoắc Khải Minh, ngươi đứng lại cho ta” Lưu thị đuổi theo chặn trước mặt Hoắc Khải Minh, ngón tay chỉ thẳng vào mũi hắn, “Ngươi từ nơi nào tìm được tên lang băm này? Đại tôn tử của ta đang tốt lành bị hắn chẩn thành chết rồi, ngươi còn không bắt hắn đền tiền đi?”
Triệu Noãn Tình bị sự vô sỉ của bà ta làm cho sợ ngây người, sở dĩ Phương Thục Bình sinh con, không phải do Hoắc Tử Lan đυ.ng đầu vào sao? Liên quan gì đến đại phu? Nhìn xem, nàng còn có thể thấy được sắc mặt xanh lét cùng đỉnh đầu bốc khói của lão đại phu kìa.
“Mời Hồ đại phu bên đi bên này.” Hoắc Khải Minh làm như không nghe Lưu thị nói gì, vẫn nho nhã lễ độ dẫn lão đại phu vòng qua Lưu thị vào phòng.
Nhìn thấy mặt Lưu thị thoắt cái xị xuống, Triệu Noãn Tình vui vẻ phối hợp, vì thế cũng khom người, theo đuôi lão đại phu vào phòng của mình.
Thấy Hoắc Khải Minh và Triệu Noãn Tình đối xử trọng hậu mình như thế, sắc mặt lão đại phu miễn cưỡng tốt hơn một chút, nhưng hắn vẫn không nhìn người dẫn hắn đến đây chịu khinh bỉ Hoắc Khải Minh, vì thế đen mặt phất tay với hắn như đuổi ruồi bọ, “Ngươi mau đuổi lão thái bà kia đi, tôn phu nhân và lệnh lang giao cho lão phu.”
“Đa tạ Hồ đại phu, học sinh đi một chút rồi quay lại.” Hoắc Khải Minh thi lễ với lão đại phu, mới xoay người ra khỏi cửa.
Lão đại phu từ trong hòm thuốc lấy ra mạch chẩm[2], lại lấy ra một chiếc khăn lụa, mới nói với Triệu Noãn Tình: “Tiểu nương tử mời ngồi xuống để lão phu bắt mạch.”
[2] Mạch châm: gối chẩn mạch
Lúc ở hiện đại Triệu Noãn Tình sinh bệnh sẽ không thích uống thuốc, mỗi lần đều năn nỉ bác sĩ truyền nước dịch. Hôm nay nhìn thấy lão đại phu xem mạch bốc thuốc, trước mắt liền xuất hiện từng nồi từng nồi dược thang đắng ngắt, nàng hơi thụt về phía sau một chút, đặt tiểu bánh bao trong lòng xuống kháng, “Làm phiền đại phu xem cho nhi tử ta một chút!”
Lão đại phu giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, như cười như không liếc nàng một cái, bắt đầu hết sức chuyên chú bắt mạch cho Hoắc Tử Thần, bất quá theo thời gian kéo dài, sắc mặt của hắn cũng trở nên hết sức ngưng trọng, đến cuối cùng thậm chí biến thành phẫn nộ.
“Hoắc tiểu tử, ngươi xích lại gần lão phu.” Triệu Noãn Tình không nghĩ tới lão nhân thoạt nhìn gần đất xa trời này lại có thanh âm vang dội như vậy, bị hắn quát to một tiếng hoảng sợ.
“Không được đi”, Lưu thị cất cao giọng nói sắc bén, “Ta nói ngươi không nghe thấy có phải hay không? Nhi tử và tức phụ của ngươi đều rất tốt, xem đại phu làm gì? Hơn nữa, tên lang băm này có thể chẩn ra cái gì, không phải đến lừa tiền sao? Triệu lão đầu cổng thôn không phải xem rất chuẩn sao…”
“Thẩm nương, có phải thẩm đã quên lời thề lần đầu tiên chuyển vào ở rồi? Nếu thẩm quên, ta nghĩ thúc thúc không ngại nhắc nhở thẩm một chút.” Giọng Hoắc Khải Minh tứ bình bát ổn[3], nhưng ngay cả Triệu Noãn Tình cũng nghe ra sự phẫn nộ đè nén, lại càng không cần phải nói Lưu thị từng sớm chiều ở chung với hắn, lập tức những lời tiếp theo của bà ta không nói ra được nữa.
[3]Tứ bình bát ổn: bốn bề yên tĩnh, sóng yên biển lặng, hình dung nói chuyện, làm việc, viết văn ổn định.
Nhưng mà Lưu thị làm sao cam tâm bị một tiểu bối quản chế, vẫn là tiểu bối trước kia nàng nói cái gì chính là cái đó, vì thế nàng đảo tròng mắt, ngồi bệt xuống đất định vỗ đùi khóc lóc om sòm.