Mộng Tình

Chương 19

Thi Ngôn đứng cạnh giường bệnh, giọng nói rất khẽ, như đang nói với hắn, lại như đang hỏi chính mình.

Có phải cô cảm thấy rất vui không? Hắn đã ra nông nổi này rồi, sẽ chẳng còn ai hành hạ cô nữa!

Con người đó vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì cả.

Cửa phòng mở ra, Phong Gia Lụy bước vào, ban đầu có hơi ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện ở đây.

“…Cô đến rồi à.”

“Tôi đến xem ông ta chết chưa.”

Nên vui, hay là nên buồn đây? Hắn chưa chết!

Nhưng mà có đáng không, có nhất thiết phải buông ra những lời lẽ như thế?

Phong Gia Luỵ không nói gì mà quay ra. Anh đến xem thử tình hình Diệp Cẩn Ninh có ổn không, nhưng bây giờ có lẽ không cần thiết.

Bây giờ hắn không tỉnh táo, gϊếŧ chết hắn không phải là chuyện khó.

Nhưng mà… lý do gϊếŧ hắn là gì?

Chỉ vì hắn đã la mắng, đánh đập, chỉ vì hắn thường xuyên cưỡng ép cô?

Hay vì hắn không yêu cô, lấy tình cảm suốt ba năm trời ra đùa cợt?

Không đúng… còn vì đứa bé đã mất nữa!

Làm vợ hắn là đã định sẵn những chuyện thế này rồi ư?

Thi Ngôn đi đến tắt bóng đèn mờ mờ đầu giường, tình cờ va vào bình nước làm nó rơi xuống, âm thanh của thủy tinh vang lên chói tai.

Có lẽ cũng vì thế mà đã đánh thức Diệp Cẩn Ninh.

Thấy cô xuất hiện ở đây nhưng không hiểu hắn vẫn không thấy quá là ngạc nhiên.

“Tới đây làm gì, về đi.”

“Diệp Cẩn Ninh, ông bây giờ thật đáng thương!”

Câu nói không rõ ẩn ý, hẳn là châm biếm?

Hắn không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười. Xem ra tâm tình hôm nay có vẻ rất tốt.

Diệp Cẩn Ninh bước xuống giường, thân người cao lớn hơi loạng choạng sơ ý giẫm lên những mảnh vỡ thủy tinh.

Có lẽ với số lần bị thương hắn đã chai lì, nên bây giờ chẳng còn cảm giác gì nữa.

“Diệp Cẩn Ninh!”

Sao bây giờ cô lại ghét hắn hơn cả hận thế này. Ngay cả thái độ dửng dưng thờ ơ đó thật không giống với phong cách của hắn.

Không hiểu sao, cô lại quen với Diệp Cẩn Ninh đáng sợ của trước kia hơn.

Tại sao vậy…

“Tôi chỉ là gần chết chứ chưa có chết, cô hét cái gì?”

“Ông dựa vào cái gì, cợt nhã, hành hạ tôi, ngay cả con cũng chết rồi. Ông dựa vào cái gì mà nói chết là có thể chết, cái giá phải trả ông còn chưa nhận được thì làm sao có thể chết dễ dàng như vậy! Diệp Cẩn Ninh, ông thực sự hèn hạ như thế…”

Diệp Cẩn Ninh…

Hắn không muốn nói, không muốn ngụy biện, cũng chẳng muốn giải thích.

Đó thực sự là con người đang trong trạng thái đã quyết định buông xuôi tất cả sao?

“Không phải cô rất muốn tôi chết sao? Nếu thấy tôi chết như vậy quá dễ dàng… Vậy được rồi, bây giờ cô hãy làm cho tôi chết một cách đau khổ đi?”

Hắn nặng nhọc khom người nhặt lên một mảnh thủy tinh đủ nhọn đặt vào tay cô.

“Có thể dùng cái này từ từ mà gϊếŧ tôi. Đặt nó ở ngực, khoét ra một đường thật sâu, sẽ thú vị lắm đấy. Hơn nữa cô cũng có thể nhìn thấy được trái tim của tôi rồi…”