Thi Ngôn…
Không phải, cô không nghe nhầm đấy chứ?
Hắn bị bệnh.
Rất nặng.
Đang cấp cứu trong bệnh viện.
“Cô thực sự không biết gì sao! Là anh ấy, anh ấy nhất quyết không để ai thốt ra bất cứ lời nào với cô hết, ngay cả khi ở trước mặt cô, cho dù anh ấy có đau vẫn cố chịu đựng không biểu hiện bất cứ điều gì. Điều đó cô nghĩ là ý gì?
Cả công ty, cả nơi này đều đã biết Cẩn Ninh phải cấp cứu trong tối hôm qua. Vậy mà cô cả đêm vẫn còn có thể ngủ ngon vậy ư?
Thi Ngôn, tôi nghĩ trên đời này Diệp Cẩn Ninh vốn đã có trái tim sắt đá rồi, nhưng không ngờ tim cô còn hơn anh ấy nữa… Anh ấy đã thành ra như vậy rồi sao cô còn có thể thoải mái tự do tự tại, an nhàn sống trên đồng tiền làm ra từ mồ hôi nước mắt của anh ấy, sao cô không chết đi hả!”
Âm lượng mỗi lúc một lớn, những lời về sau càng ngày càng nặng.
Tống Tư Lộ nói những lời này như tát thẳng vào mặt Thi Ngôn vậy.
Là đang nói cô lạnh lùng, vô tình, vô cảm, không có tình người, cần phải chịu sự trừng phạt sao?
Tất cả mọi người đều đã biết, chỉ còn lại mỗi cô như một con ngốc…
Những lời đằng sau cô không còn nghe thấy thì nữa. Giống như… vạn vật đều chuyển động, một mình cô đứng yên.
Thi Ngôn ngẩn ra hồi lâu, sau đó khẽ lẩm bẩm. “Ông ta bị bệnh… thì liên quan gì đến tôi chứ…”
Phải, không liên quan!
Nhưng mà hắn đã mấy ngày rồi không về, có phải là bệnh nặng lắm không?
Cô không nói gì mà quay về phòng.
Tất cả những hành động của hắn gần đây đúng thật có chút bất ổn.
Lúc cô bị người của Thi Tâm Bạc bắt, hắn cầm tay cô mà dùng sức rất chặt.
Bị thương vì bị đánh không đến mức nặng như vậy. Huống chi nếu so với sức lực hắn thường ngày thì đó chẳng đáng là gì. Mà hắn còn dùng thân che chắn cho cô nữa!
Lúc ở bệnh viện, Tống Tư Lộ định nói gì đó nhưng hắn bảo cô ta câm miệng.
Cả khi đó, cô tự nguyện làm bản thân hắn thoả mãn nhưng hắn lại có thể khống chế được động dục mà bảo cô rời đi.
Thường ngày quần áo của hắn đều do cô hay những người làm giặt, vậy mà kể từ đó tất cả đồ của hắn đều do chính tay hắn làm.
Những hành động đó thật không giống với Diệp Cẩn Ninh.
Hắn thực sự bệnh rồi…?
Bàn tay vô thức cầm lấy chiếc remote bật lên, trên màn hình lập tức xuất hiện tin tức về Diệp Cẩn Ninh đầu tiên.
Bởi cô không có thói quen xem các tin tức thời sự nên cô thường là người cuối cùng biết được các tin tương tự.
“Vào đêm hôm qua, người dân đã chấn động khi thấy chủ tịch Diệp của tập đoàn YN, cũng từng là chủ tịch Diệp Thị - Diệp Cẩn Ninh trong tình trạng ngất xỉu được đưa vào xe cấp cứu…”
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh hắn được Phong Gia Lụy cùng Lập Vĩ đưa vào xe. Biểu cảm trên gương mặt hắn nhìn không rõ, nhưng sang hai người bên cạnh thì vẻ như nghiêm trọng.
Đang yên đang lành sao lại như thế chứ?
Nhiều ngày không về nhà, hắn ở công ty làm gì?
Thi Ngôn đắn đo hồi lâu, cùng sự đấu tranh giữa con tim và lý trí cuối cùng cô đã quyết định đến bệnh viện.
Theo những trang báo khác đưa tin, những lời đồn thổi hay phỏng đoán cho thấy tình hình của hắn có hơi nghiêm trọng.
Đến trước cổng bệnh viện thì các phóng viên nhà báo đã chen chúc chật kín hết cả lối đi, mặc cho đội ngũ bảo vệ ngăn cản đến mấy cũng không giải tán.
Thi Ngôn phải quay ngược lại đi cửa sau.
“Phu nhân…”
Lập Vĩ cũng đúng lúc ở đó, thấy cô thì có hơi ngạc nhiên. Xem ra cô đã biết chuyện, và cô đến đây để gặp hắn?
“Diệp Cẩn Ninh bị gì vậy?”
“…”
“Không cần giấu, anh cứ nói thật đi…”
“Chủ tịch mắc phải bệnh máu trắng, nhưng nhất quyết không chịu điều trị…”
Bệnh máu trắng, cô có nghe qua rồi, căn bệnh này nhìn chung không hề đơn giản.
Lập Vĩ đưa cô vào phòng gặp hắn.
Người đàn ông đó đang thở bằng ống oxi, hơi thở rất nhẹ có chút hỗn loạn, sắc mặt nhợt nhạt trông thấy.
Diệp Cẩn Ninh tiều tụy đến mức cô dường như không nhận ra được rồi.
Không khí ngưng đọng, hắn vẫn tĩnh lặng nằm đó.
Tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy…