Mộng Tình

Chương 17

Khoảng cách chỉ có một mét…

Có phải chỉ cần làm thoả mãn thì hắn sẽ đồng ý ly hôn không?

Đây là bệnh viện, nhưng chỉ cần hắn ly hôn thôi, được, cô sẽ làm.

Kiềm chế sự run rẩy, Thi Ngôn đưa tay từ từ cởi từng chiếc cúc đính trên áo.

Cho đến khi chiếc cúc cuối cùng bật ra, theo đà áo từ trên vai lướt nhẹ qua cánh tay rơi xuống sàn.

Bờ vai trắng ngần cùng với xương quai xanh lộ ra trước mắt. Cả cảnh xuân bị che bởi chiếc áσ ɭóŧ đó nữa, chỉ vậy thôi có lẽ đủ để khiến những người đàn ông khác thần hồn điên đảo.

Người con gái ở tuổi 26 có sức thu hút lớn đến thế nào?

Hình ảnh trước mắt bỗng nhoà đi, Diệp Cẩn Ninh hơi hơi nhíu mày.

Khi chiếc áσ ɭóŧ sắp sửa được cởi bỏ thì hắn khom người lấy chiếc áo dưới sàn quăng vào trước ngực cô.

“Mặc vào rồi ra ngoài.”

Hắn xoay người ngược lại, đồng thời thứ chất lỏng màu đỏ có mùi tanh từ mũi bất chợt trào ra.

Thi Ngôn đương nhiên ngỡ ngàng với hành động này của hắn. Lần đầu tiên hắn từ chối…

Cô mặc áo chỉnh tề vào rồi chạy ra ngoài.

Sao cứ có cảm giác cô lại thành một con ngốc nữa rồi…

Diệp Cẩn Ninh một tay nắm chặt cạnh bàn, một tay dùng khăn lau sạch máu đi.

Hắn không còn nhiều thời gian nữa, những việc sau này hắn phải chuẩn bị hết tất cả.

Thay đồ xong xuôi, hắn vớ đại một hộp thuốc trên tủ rồi rời khỏi.

Không phải hắn sẽ chết sau năm tháng nữa, mà bây giờ bất cứ khi nào hắn cũng có thể chết vì phát bệnh nặng.

Đích đến là Tập đoàn YN, tập đoàn không khác Diệp Thị là bao.

YN có ý nghĩa gì? Tất cả những người ở đây đã từng phỏng đoán rất nhiều, nhưng không một ai có thể giải đáp được.

Cả thế giới, chỉ có một mình hắn biết.

Từ đây Diệp Cẩn Ninh bắt đầu làm ngày làm đêm, từ sáng đến khuya, rồi từ khuya đến sáng. Làm việc hết cả 23/24 thời gian một ngày.

“Chủ tịch, ngài nên nghỉ ngơi rồi.”

“Bây giờ không làm, sau này tôi sẽ chẳng còn cơ hội.”

Những việc này Lập Vĩ cũng có thể thay hắn, nhưng hắn nhất quyết chỉ để một mình mình gánh tất cả.

Mọi kỳ vọng, niềm tin hắn đã đặt tất lên YN.

YN - Yan Ning - Ngôn Ninh…

Trong cuộc họp đại cổ đông, Diệp Cẩn Ninh đã phải gắng gượng tới mức đôi mắt mờ đυ.c, khoé mắt đỏ ngầu lên.

Hắn chỉ ngồi cho có lệ, những việc cần báo cáo hắn đều đã biết trước. Nếu hắn không tới, các vị lãnh đạo sẽ xem thường những việc này mất.

Lập Vĩ ngồi bên cạnh thấy sắc mặt hắn nhợt nhạt như thế lại lo lắng, “Chủ tịch, có cần kết thúc cuộc họp sớm hơn không?”

Hắn chỉ lắc đầu nhẹ một cái.

Gượng được tới khi nào thì gượng, chứ để thêm vài tháng nữa có muốn gượng cũng không kịp.

Tất cả… hắn đã chuẩn bị gần đầy đủ hết rồi!

Hơn nửa giờ sau cuộc họp mới kết thúc, Lập Vĩ nhanh chóng đỡ Diệp Cẩn Ninh về văn phòng nghỉ ngơi.

Thấy có điều gì đó không ổn, Lập Vĩ đi tìm một chiếc nhiệt kế đo cho hắn.

Được khoảng vài phút, nhiệt kế đã chỉ tới mức vạch 39,2°C.

Hắn sốt rồi, và còn sốt cao nữa.

“Chủ tịch… Ngài sốt rồi, để tôi đưa đến bệnh viện.”

“Không cần, tôi còn làm việc được.”

Hắn cố chấp như thế, có làm cách nào cũng không thuyết phục được cả. Chỉ khi làm người ngất đi, may ra mới có thể.

Lập Vĩ sốt ruột lấy di động gọi Phong Gia Lụy.

Diệp Cẩn Ninh vùi đầu vào cả tá sổ sách, hoàn toàn không để ý gì đến những người xung quanh.

“Cẩn Ninh, cậu mà cứ như thế bệnh tình sẽ nghiêm trọng hơn đấy.”

“Công ty chúng tôi sẽ lo, chủ tịch nên về nghỉ ngơi sớm đi.”

Hắn…

Nói sao thì nói đã gần một tuần rồi hắn chưa về nhà, đương nhiên cũng không gặp cô.

Ngồi mãi đến trời chập tối cuối cùng cũng đã hoàn tất cả những bản văn kiện, thông tin,…

Đôi mày mới dãn ra được một chút, hướng về phía bầu trời xám tối đó, cảm giác sao như thật yên bình.

YN, có thể an tâm rồi…

Diệp Cẩn Ninh vài giây sau gục mặt xuống bàn làm việc. Cái cảm giác này, nhẹ nhõm chưa từng thấy!

Nhiệt kế 39,5°C.

Xe cấp cứu đã tập trung sẵn dưới sảnh công ty, Lập Vĩ và Phong Gia Lụy thót tim cõng hắn chạy nhanh xuống.

Ngay cả Phong Gia Lụy cũng không thể nắm chắc được phần trăm sự sống của hắn.

Trời chưa tối mà trên dưới cả công ty đã phải chấn động một phen.



Cộc cộc!

“Phu nhân, có cô Tống nhất quyết muốn đòi gặp cô. Bây giờ chỉ mới sáng sớm có cần tôi mời cô ấy về không?”

Thi Ngôn lau mặt chỉnh sửa lại tóc tai rồi ra ngoài. “Không cần đâu ạ.”

Cô Tống? Tống Tư Lộ?

Mới sáng sớm mà cô ta đến làm gì, mấy ngày nay Diệp Cẩn Ninh đâu có về nhà.

“Diệp Cẩn Ninh không có nhà.”

“Tôi không phải tìm anh ấy. Thi Ngôn cô rốt cuộc đã làm gì mà để Cẩn Ninh thành ra nông nổi như vậy hả!”

Tống Tư Lộ nói mà giọng nói có chút nghẹn ngào.

Thật sự không hiểu là chuyện gì…

Thi Ngôn hơi nheo mắt, bộ dạng lạ lẫm của Tống Tư Lộ này đúng là có chút không quen.

“Cô muốn nói gì?”

“Diệp Cẩn Ninh mắc bệnh, rất nặng cô biết không! Anh ấy đang phải chịu đựng cơn đau cấp cứu trong bệnh viện đấy…”