Mộng Tình

Chương 20

Diệp Cẩn Ninh vừa nói, vừa cầm tay cô di chuyển trên ngực mình, chỉ dẫn cách làm rất chi tiết.

Mảnh thủy tinh lạnh lẽo nằm trong bàn tay nhỏ run run, nhưng lại nhận được hơi ấm nóng từ bàn tay to lớn của hắn truyền tới.

Thi Ngôn thừa nhận, cô vẫn còn yêu hắn. Dường như trong thế giới của cô, yêu và hận đều tồn tại và nó đã chia thành hai ranh giới nhất định. Khi nào cũng có thể yêu, khi nào cũng có thể hận.

Diệp Cẩn Ninh, đừng chết!

So với Thi Ngôn, cô mất con, mất thanh xuân vì hắn, nhưng mảy may còn ‘cha’, còn ‘chồng’. Còn hắn, mất cả cha lẫn mẹ, chỉ còn mỗi cô.

Quy luật sinh tồn, ranh giới của tình yêu thật sự mỏng manh đến vậy ư?

Thi Ngôn rút tay ra vất mảnh thủy tinh xuống sàn.

Cô hít sâu một hơi lấy hết can đảm, dang rộng vòng tay… thử ôm hắn.

“Xin ông, hãy buông tha cho Diệp Cẩn Ninh của lúc trước, xin ông trả anh ấy về lại cho tôi…”

Cô ôm hắn, cái ôm có chút bất lực, tuyệt vọng.

Diệp Cẩn Ninh chợt nhận thức được dưới lòng bàn chân đau nhói.

Hắn của trước kia? Hắn của trước kia thế nào?

Vòng tay ôm trả lại, thật chặt. Cả cơ thể cô như được nấp trọn vào lòng hắn.

Có lẽ là như thế này?

Cái ôm thật ấm áp, tràn ngập cảm giác an toàn…

Phải, hắn của trước kia vẫn hoàn là hắn của bây giờ. Những thứ hắn đã trao cho cô trước kia, bây giờ cũng có thể. Chỉ là tùy thuộc vào việc người có muốn không.

Hình như là, rất lâu, rất lâu đã không ôm nhau như vậy rồi…

Thi Ngôn vùi đầu vào ngực hắn, không hiểu sao tiếng nấc mỗi lúc một lớn.

Tình cảm chân thành, tình yêu thực sự, một cái ôm ấm áp, một cái xoa đầu yêu chiều,… Hắn đã thực hiện được cái nào chưa?

Diệp Cẩn Ninh trong lòng rối rắm, ánh mắt chứa vô trùng sự phức tạp. Cảm giác này lại một lần nữa trở về rồi.

“Tôi… chỉ là sắp chết, có cần vui tới nỗi phải khóc như vậy không?”

Hắn đúng là không thể nói được một câu nói ngọt, một câu tử tế dễ nghe với cô mà.

“Thi Ngôn…

Con của tôi và cô, vốn dĩ vẫn đang tồn tại trên thế giới này.”

Sống lưng đột nhiên truyền đến một cơn lạnh buốt đến thấu xương, Thi Ngôn ngây người ra mất vài giây.

Vẫn đang tồn tại? Là ý gì thế…

Vòng tay dần buông lỏng, đôi chân vô thức thụt lùi ra sau. Cô khó hiểu một mực nhìn chằm chằm vào hắn.

“Sáu năm trước…”

Sáu năm trước Thi Ngôn mang thai, và bị hắn ép đi phá.

Dùng mọi cách khiến cô tới bệnh viện rồi cho cô uống thuốc ngủ để trong quá trình tiến hành không thể kháng cự.

Đúng, là ban đầu hắn có ý định muốn phá. Nhưng thời khắc gần kề cuối, như có một kỳ tích gì đó mà đã làm hắn phải suy nghĩ trở lại.

Có thể nhiều người sẽ không tin chuyện thai nhi trong bụng người này lại có thể chuyển sang sống trong bụng người khác.

Nhưng Diệp Cẩn Ninh hắn có thể làm được điều đó. Bác sĩ hắn mời về đều là những người có bằng cấp cấp Quốc tế, công cụ y tế đều là tiên tiến nhất.

Trong thời gian ngắn đã cấy thai thành công từ bụng cô sang bụng người khác.

“Là một bé gái, đã được sáu tuổi, đang sống cùng bố mẹ nuôi ở Anh.”

Thi Ngôn…

Nghe hắn kể mà cô hoàn toàn bất động.

Con của cô là một bé gái, đứa bé vẫn còn sống. Thời khắc này, cô nên vui hay là buồn đây?

Sao hắn lại nói sự thật cho cô biết…

Suốt bao nhiêu năm nay cô cứ ngỡ mình đã hoàn toàn mất đi tất cả, rồi hận hắn. Nhưng giờ đây lại biết được mình vẫn còn một đứa con, một bé gái sáu tuổi!

Thi Ngôn bật khóc chạy ra ngoài. Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này!

Chạy ra tới cổng bệnh viện cô mới chợt nhớ ra bên ngoài có phóng viên. Tất cả các phóng viên, nhà báo vừa thấy cô thì liền nhận ra đây là Diệp phu nhân. Thế là chưa đầy một phút cô gái nhỏ bé đã hoàn toàn bị vùi lấp bởi hàng chục người.

“Diệp phu nhân, xin hỏi cô có biết về chuyện bệnh tình của chủ tịch Diệp không ạ?”

“Diệp phu nhân cô có thể tiết lộ cho chúng tôi biết tình hình của chủ tịch Diệp bây giờ thế nào rồi không?”

“Diệp phu nhân…”

Hàng chục câu hỏi dồn dập, lại bị chen lấn xô đẩy như vậy, Thi Ngôn bị một chiếc máy ghi hình đập vào đầu mà choáng váng ngã nhào xuống đất.

Sao mà chóng mặt, buồn nôn quá…

Hai tay chống dưới đất run run, cô không còn sức để đứng dậy nữa rồi.

Bây giờ thật muốn một cái ôm ấm áp, một chút cảm giác an toàn, một chút sự yêu thương che chở.

Diệp Cẩn Ninh…

Ngay khi hai tay như mất cảm giác, cơ thể không còn chút sức lực chuẩn bị phủ phục dưới đất thì cả người cô bỗng nhiên nhẹ bẫng, cảm giác như được ai đó bế lên.

Hình ảnh mờ mờ xuất hiện trước mắt ngay thời khắc này thật giống như hình ảnh lúc cô sắp mất đi ý thức, hình ảnh ngay cả khi mơ cũng không dám nghĩ đến. Tại sao tất cả mọi thứ đều trở nên mờ ảo mà chỉ có người đàn ông này vẫn còn rõ ràng đến thế…

Đôi mi dần dần khép lại, Thi Ngôn gục đầu vào trong lòng hắn.

Diệp Cẩn Ninh ôm người phụ nữ trong lòng đứng thẳng dậy, đảo mắt xung quanh một lượt. Ánh mắt đáng sợ ấy làm tất cả các phóng viên bất giác phải lùi ra sau cách xa hắn vài bước.

“Quấy rối trước cổng bệnh viện, lại còn động vào người của Diệp Cẩn Ninh tôi. Các người làm nghề này hơi lâu rồi đấy nhỉ?”

Thế nào là tự chui vào hang cọp, đã không bắt được cọp mà lại còn sắp bị ăn thịt nữa?

Đám phóng viên tái xanh mặt, cứ tưởng hắn bị bệnh nặng, nào ngờ…

Đã thành công chọc giận được hắn thì người đó chắc chắn cũng đã biết bốn chữ Tan Gia Bại Sản viết thế nào rồi!

Giải quyết xong chuyện phóng viên, Diệp Cẩn Ninh trực tiếp lái xe đưa thẳng cô về nhà.

Phong Gia Lụy cũng đượch đích thân hắn mời về xem xét vết thương cho Thi Ngôn.

Lập Vĩ vội vàng cầm xấp tài liệu vào thư phòng, “Chủ tịch, đã có đầy đủ chứng cứ phạm tội của Thi Tâm Bạc rồi.”

“Làm rất tốt, tất cả cũng nên kết thúc rồi.”