Vậy là bao năm qua cô như một con ngốc, bị người ta lợi dụng mà vẫn thản nhiên như vậy.
Cứ ngỡ là có hiểu lầm, giải quyết ổn thoả là được. Nhưng cách giải quyết tốt nhất thời điểm này là cô phải chết mới có thể xong chuyện.
Đôi tay chống dưới sàn run run, Thi Ngôn gượng người đứng thẳng dậy.
Hắn đã sai lầm khi tin vào tình yêu, và giờ đây, cô cũng vậy.
Đó là cái giá phải trả sao?
“Xin lỗi!”
Cô nói rồi một mạch chạy thẳng ra ngoài.
Chẳng hiểu vì sao cô lại nói lời xin lỗi với một người đem tình cảm của mình ra đùa cợt như vậy.
Không sao, tình cảm có bị đùa hay không đùa cũng được. Nhưng tất cả đều là do ba mẹ cô gây ra, cô thay mặt họ nói lời xin lỗi…
Sau khi cô đi rồi, căn phòng lại trở về với bầu không khí yên tĩnh. Diệp Cẩn Ninh đến tủ rượu lấy một chai rượu loại nặng ra. Vết thương ở l*иg ngực máu đã đông, vẫn có chút cảm giác tê tê nhức nhối.
Hơi thở có chút nặng nề, từng ly rượu dốc hết vào bao tử trống rỗng làm hắn nhanh chóng chìm vào trạng thái men say của rượu.
Diệp Cẩn Ninh đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài phòng khách. Tình cờ thấy cửa phòng Thi Ngôn không đóng, bên trong lại tối om hắn mới bước vào, nhưng chẳng thấy ai cả.
“Thi Ngôn.”
Hắn loạng choạng đi khắp nhà, từ trong bếp ra ngoài bếp, nhà vệ sinh cho tới phòng khách chẳng thấy ai cả.
Hắn không tìm nữa mới trở về phòng, vừa bước vào trong thì ở đâu một tiếng ‘Rầm’ truyền tới, hình như ở gần, gần như ở xa.
Diệp Cẩn Ninh bất động vài giây, tự nhiên cả người dấy lên một nỗi bất an hiếm có.
Tiếng động gì vậy?
Hắn lại cất công xuống nhà một lần nữa, bước chân vô thức đi thẳng ra ngoài đường.
Ánh mắt mờ mờ bất giác nhìn chằm chằm vào vị trí như có một ai đó đang nằm.
Hắn dời mắt sang nhìn chỗ khác, tay lần mò túi quần tìm chiếc điện thoại rồi nhấn số gọi cô. Vài giây sau chỗ đó lại phát ra tiếng chuông di động.
Diệp Cẩn Ninh bây giờ mới chạy về phía đó, nhìn rõ cô gái đang nằm trên vũng máu.
Cảnh tượng này sao mà quen thuộc quá vậy? Đúng rồi, 20 năm trước bố mẹ hắn cũng gần giống như bây giờ.
“Đứng dậy.”
Hắn nói, đúng hơn là ra lệnh.
Nhưng đáp lại chỉ là sự tĩnh lặng hay tiếng rít của những chú dế ẩn nấp trong bụi cỏ.
Hắn mệt rồi, buồn ngủ rồi. Men rượu hẳn là bây giờ mới thực sự phát tác dụng làm đầu hắn choáng váng, thân thể không còn chút sức lực.
Nhưng không thể được…
Diệp Cẩn Ninh dùng tay đập mạnh vào vết thương, làm chúng toạt ra, máu lại chảy. Chỉ có cơn đau, hắn mới có thể trở nên thật tỉnh táo.
Hơi thở bắt đầu trở nên hỗn loạn, hắn khó khăn khom người bế cô lên.
“Tỉnh dậy cho tôi, tôi đã nói rồi. Cô mà chết thì cho dù có xuống địa phủ tôi cũng sẽ lôi cô về.”
Diệp Cẩn Ninh bế cô đi nhanh trên đường, giờ này tối rồi chẳng thấy bóng dáng chiếc taxi nào cả.
Máu ở vết thương anh rơi lộp bộp lên người cô, cứ như mồ hôi. Máu cô thấm vào người anh thoáng chốc cả hai bị vây quanh bởi thứ chất lỏng màu đỏ tanh này.
Vì nhà là ở vị trí đắt đỏ nhất thành phố nên các trung tâm thân cận cũng không phải là quá xa.
Đi được khoảng gần nửa giờ mới tới được bệnh viện.
Các y tá lẫn bác sĩ thấy thì vội vàng kéo xe đẩy ra nhanh chóng đưa cô vào phòng cấp cứu.
Đỡ cô xuống rồi hắn ngồi phịch xuống sàn, đôi môi tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại.
“Cẩn Ninh.”
Viện trưởng chạy tới, đỡ Diệp Cẩn Ninh ngồi lên ghế rồi xem xét vết thương cho hắn.
Miệng vết thương bị nhiễm trùng rồi, lại bị toạc ra nên càng nghiêm trọng hơn.
“Không cần lo cho tôi, đi đi, đừng để cô ta chết.”
Hắn đẩy Phong Gia Lụy ra, nếu như sức hắn vẫn ổn định thì có lẽ anh ta đã hoành tráng ngã nhào xuống rồi. Nhưng hắn giờ đây có khi chỉ đẩy ngã được một đứa con nít.
“Vậy được rồi, để tôi gọi bác sĩ ra kiểm tra cho cậu.”
Phong Gia Lụy lấy di động gọi vài người đến rồi vào phòng cấp cứu.
Diệp Cẩn Ninh không vào phòng bệnh mà vẫn ngồi ngay trước phòng cấp cứu. Hắn bảo bác sĩ cùng y tá có thể kiểm tra tại chỗ.
Cũng là gần trời tối người qua lại cũng không nhiều nên không có gì đáng ngại.
Bác sĩ nam thì có ca phải trực, kiểm tra cho hắn bây giờ là bác sĩ nữ. Đôi tay cô run run cởi từng cúc áo của hắn, tuy hắn là đang bị thương nhưng sát khí hắn lại có thể tỏa ra mọi lúc mọi nơi.
Sau chiếc áo đẫm máu là làn da màu đồng săn chắc, cơ bắp cơ bụng, múi nào ra múi đó.
Trong thời gian sát trùng, có lẽ hắn đã quá mệt nên thϊếp đi. Nhân lúc đó bác sĩ cùng y tá mới có cơ hội đưa hắn về phòng khám.
…
Trong cơn mơ, Thi Ngôn thấy gia đình cô lại ở bên nhau rồi. Có ba, có mẹ,… cả hắn.
Hắn chăm sóc cô rất tốt, đối xử với cô rất dịu dàng nữa.
Nhưng rất tiếc, tất cả đều biết đó chỉ là giấc mơ, còn cô thì không.
“Cẩn Ninh, em có thai rồi đó anh.”
“Trai hay gái vậy? Nếu là trai, thì chúng ta sẽ tạo thêm một bé gái nữa. Nếu là gái thì chúng ta tạo thêm một bé trai. Còn nếu là sinh đôi, hừm, vậy chúng ta có thể tạo cả một đội bóng.”
“Sau khi có con rồi, em sẽ trở nên thật xấu xí. Anh nhất định không được tìm tiểu tam đấy.”
“Vậy xem ra anh phải tự nguyện làm nô ɭệ cho em cả đời rồi.”
…----------------…
“A Lụy, tình hình thế nào rồi?”
“Cứu được rồi, nhưng có thể tỉnh lại hay không thì tôi không biết, chỉ còn phụ thuộc vào ý chí của cô ấy. Nhưng theo tôi thấy thì… cô ấy không muốn tỉnh lại.”