Mộng Tình

Chương 4

Lâm Nhược Tuyết, sao hắn lại nhắc đến mẹ cô?

Thi Ngôn khi vừa tròn một tuổi đã mất mẹ, nghe nói mẹ bị sát hại nhưng điều tra bao nhiêu năm nay vẫn không tra ra được hung thủ.

Gia đình cô đúng là có chỗ đứng, có gia thế nhưng từ nhỏ cô vẫn hay bị bạn bè trêu chọc vì không có mẹ. Không có mẹ thì sao chứ, cũng đâu phải là một điều đáng để bị sỉ nhục, chỉ là thiếu đi một tình yêu thương từ mẹ thôi mà.

“Sao anh lại nhắc tới mẹ tôi, bà ấy thì có liên quan gì chứ?”

Diệp Cẩn Ninh buông cằm cô ra, thong dong đi đến sô pha ngồi đó rót một cốc nước.

“Nếu cô muốn biết thì tôi sẽ nói cho cô biết.

Mẹ cô, Lâm Nhược Tuyết trước kia từng là người phụ nữ của tôi. Tôi là đàn anh, hơn cô ta một tuổi. Chúng tôi cũng yêu nhau như những cặp đôi khác. Chỉ có điều, vào năm Lâm Nhược Tuyết sắp lên 19, cô ta đã mang thai đứa nhỏ chính là cô, Thi Ngôn. Mà bố cô chính là Thi Tâm Bạc, người bố cô luôn tôn sùng, hiếu thảo như bây giờ.

Chuyện có thai là vô ý muốn, khi đó Thi Tâm Bạc hơn Lâm Nhược Tuyết chừng mười mấy tuổi, ông ta dùng mọi cách thức để kéo mẹ cô về phía mình, chuốc thuốc mê cô ta để làʍ t̠ìиɦ với mình.

Cũng không phải là cố ý, vì người chịu thiệt vẫn là Lâm Nhược Tuyết nên tôi không nói gì, vẫn yêu cô ta như vậy.

Chỉ trách khi đó tôi quá ngu ngốc, đặt hết niềm tin vào tình yêu. Khi tôi đã yêu cô ta đến sâu đậm, thì cô ta lại phản bội tôi. Vì khi đó tôi vừa đi học, vừa đến công ty của nhà học hỏi để nối nghiệp. Lâm Nhược Yến ở sau lưng thì qua lại với Thi Tâm Bạc, trước mặt thì vờ ân ái vui vẻ cùng tôi.

Bố mẹ tôi thì rất thích cô ta, không hiểu bằng cách nào mà cô ta đã lấy tất cả mọi niềm tin của ông bà về mình. Đến một ngày, giá cổ phiếu công ty sụt giảm nghiêm trọng, không còn cách cứu chữa, gần như là phá sản. Lại nhận được tin đôi uyên ương Tuyết Bạc đó vừa thành công thu mua công ty nhà mình.

Cô có biết cảm giác bị người mình yêu sâu đậm đâm một nhát mạnh vào sau lưng thế nào không?

Bố mẹ tôi không tin vào sự thật này mà đi tìm cô ta, kết quả cô ta trở mặt nhanh hơn bàn tay nữa. Cô ta kêu họ phiền, sai người đuổi hai ông bà đi, kết quả bị đuổi ra tới đường quốc lộ thì bị xe lớn đâm vào tử vong ngay tại chỗ.

Tôi thì vô dụng mà tìm mọi ngóc ngách, nơi có thể trốn được trong bóng tối để uống rượu. Đó là cách duy nhất tại thời điểm đó để tôi có thể chìm đắm trong men say mà quên đi tất cả.

Thế Thi Ngôn, cô nghĩ tôi phải từng bước từng bước đi lên tới ngày hôm nay để là vì cái gì?”

Thi Ngôn như không tin vào tai mình được nữa, đầu cô đau muốn nổ tung luôn rồi.

Mẹ cô và hắn lúc trước đã yêu nhau…

Mẹ cô lại có thể tàn độc, nhẫn tâm đến như vậy…

Diệp Cẩn Ninh hơn cô cả chục tuổi. Nói ra có hơi hoang đường nhưng từ khi biết hắn tới giờ cô không hề biết tuổi thật của hắn. Hắn không thích tiết lộ, trên mạng lẫn truyền thông đều không một ai biết cả.

Vẻ ngoài hắn lại có thể dễ dàng che mờ tuổi tác của hắn như vậy.

“Sao mẹ tôi lại chết?”

“Khi cô được 1 tuổi, Lâm Nhược Tuyết phát hiện Thi Tâm Bạc nɠɵạı ŧìиɧ với nhiều cô gái khác. Cô ta vì có chỗ dựa là gia đình bên ngoại nên uy hϊếp ông ta phải rời bỏ những cô tiểu tam đó, nếu không sẽ thu hồi lại tất cả những tài sản vốn thuộc về mình. Bản tính đàn ông, sao lại có thể buông bỏ những thứ tiền tài danh vọng, cô gái xinh đẹp đó chứ? Huống chi mẹ cô đã có con, vóc dáng nhan sắc cũng chẳng còn như trước. Thi Tâm Bạc tạm thời nhượng bộ cho cô ta xuống nước, khi cô ta ngủ say thì lập kế sát hại người. Cũng có thể nói hung thủ sát hại mẹ cô chính là ông bố yêu quý của cô, Thi Tâm Bạc!

Cũng phải nói, hai người đúng là cha con tình thâm. Cách thức gϊếŧ người y hệt nhau như thế, cách ông ta gϊếŧ chết Lâm Nhược Tuyết, cũng như cách cô muốn gϊếŧ tôi hôm nay vậy.”

Thi Ngôn đứng không vững được nữa mà ngã nhào xuống sàn. Sàn nhà hôm nay hiển nhiên lại lạnh như thế…

Những lời này chẳng khác nào có từng mũi kim châm từng hồi chọt vào nơi yếu nhất trong người cô vậy.

Lời Diệp Cẩn Ninh nói có phải là sự thật? Hắn không phải là kiểu người thích nói dối.

Thi Tâm Bạc trước giờ rất nuông chiều cô mà, hay là áy náy nên đối xử tốt với cô để bù đắp?

Những năm nay cô không còn gặp lại ông nữa, vì những năm trước công ty bị phá sản, ông không nói gì mà bỏ đi biệt tích, không ai tìm được tung tích cả.

Thời điểm đó cô hầu như rơi vào trầm cảm, cuộc sống ngày nào cũng âm u một màu tối. Chỉ khi hắn xuất hiện đã kéo cô trở lại với cuộc sống muôn màu trước kia.

“Vậy anh tiếp cận tôi là vì chuyện này?”

“Đó là câu trả lời cho câu hỏi cô sinh ra để làm gì.”

Là để gánh mọi sự hành hạ, để thay mẹ mình chuộc lỗi?

“Anh trước giờ chưa từng yêu tôi, lấy tình cảm của tôi ra đùa cợt?”

“Thi Ngôn à Thi Ngôn, cô quá ngây thơ rồi. Cô nghĩ tôi dành thời gian tiếp cận cô để chơi trò yêu đương giẻ rách này ư?”