“Là ý gì?”
“Cũng có thể nói cuộc sống cô ấy sau này không khác gì cuộc sống người thực vật.”
Cuộc sống như người thực vật…
Như vậy cũng tốt, sau này có lẽ cô sẽ không còn bị hắn hành hạ nữa.
Diệp Cẩn Ninh gật đầu, hắn không nói gì mà rời khỏi bệnh viện.
Tai nạn, là do bị đâm trúng hay cô muốn tự sát?
Hắn gọi người đi điều tra rồi mình lái xe thẳng tới công ty.
Hắn vẫn còn có thể đi làm việc, hắn không lo lắng sao?
Đừng nói là có hay không, ngay cả bản thân hắn cũng không biết tâm trạng mình thế nào.
Lo lắng thì được gì, ở lại chăm sóc cô thì được gì, vốn dĩ cô cũng không thể tỉnh lại được. Vậy thà đến công ty giải quyết công việc đỡ phải tốn thời gian vì những chuyện vặt vãnh.
Có trách, chỉ trách hắn vô tâm.
Được hồi lâu, Phong Gia Lụy gọi đến. Tuy là bạn nhưng thực sự bí mật đó tới tận bây giờ chỉ có duy nhất hai người biết, hắn và cô. Nên Phong Gia Lụy cũng chẳng biết hai vợ chồng họ xảy ra chuyện gì mà lại lạnh lùng như thế.
“Cậu không đến với Thi Ngôn à?”
“Không, đang bận.”
Nói rồi hắn khoá máy ném ra đó.
Không biết thế nào mà bây giờ hắn thật sự rất bực bội, và ngay lúc này chỉ muốn… Phát tiết!
Diệp Cẩn Ninh về nhà rồi cho người gọi Tống Tư Lộ tới. Không bao lâu sau, cô ta đã trang bị đầy đủ mà ăn mặc thiếu vải đứng trước mặt hắn rồi.
“Cuối cùng cũng chịu gọi người ta tới rồi, người ta nhớ anh lắm đó.”
Hắn nhếch môi đẩy cô ta xuống giường, chỉ trong phút chốc, Tống Tư Lộ đã không còn một mảnh vải che thân.
Cảnh xuân đầy đặn trước mắt, người khác nhìn vào chỉ có thể thấy ngượng.
Nhưng với Diệp Cẩn Ninh, thân thể này đã không còn chút sức hút nào nữa, tuy nó có thể chiều theo ý hắn, tự nguyện phục tùng tất cả… Cơ mà hắn vẫn cảm thấy nhớ của người kia hơn.
“Hôm nay anh anh thật hăng đó nha.”
Hắn chỉ hừ nhẹ, rồi sau đó nhanh chóng chìm vào cuộc chơi.
…
Cho đến khi sắp lên tới đỉnh điểm, hắn bỗng dưng rời ra đứng thẳng dậy. “Cút đi.”
Như gần chạm được điểm cao nhất của trận hoan ái mà bị dừng giữa chừng như vậy, cơ thể sắp được lấp đầy giờ đây quay lại với trạng thái trống rỗng không tránh khỏi có chút khó chịu.
Hôm nay hắn lại lên cơn à!
Tống Tư Lộ đen mặt ôm quần áo mặc vào rồi biến mất trong trong vài giây.
Diệp Cẩn Ninh thay lại quần áo chỉnh tề rồi tự mình lái xe đến bệnh viện.
Bệnh viện lúc nào cũng vậy, không có một tiếng động, tĩnh lặng đến mức làm người ta cảm thấy thật lạnh lẽo.
Hắn bước vào phòng nhìn cô gái nằm lặng trên giường bệnh, cô ấy đang ngủ và mơ một giấc mơ thật dài…
“Thật nhớ cơ thể cứng đơ của cô đấy, tỉnh lại hầu hạ tôi, và rên dưới thân tôi đi.”
Thi Ngôn vẫn không có động tĩnh gì, cô nằm yên bất động ở đó. Giờ đây có lẽ là bất cứ ai cũng không thể đánh thức được cô.
Thà mơ mộng chìm vào mộng tưởng còn hơn tỉnh táo đối mặt với sự hành hạ này.
Trong mơ là một thế giới khác, hiện tại là một thế giới khác, và đương nhiên giấc mơ không bao giờ tồn tại ở ngoài đời.
Diệp Cẩn Ninh châm lửa hút thuốc, làn khói trắng phà ra bao trùm cả phòng. Hắn biết hút thuốc trong bệnh viện, trong phòng bệnh là không tốt, nhưng hắn thích.
Một đoạn mail được gửi đến điện thoại, hắn ngán ngẩm mở ra xem. Là đoạn video quay lại cảnh lúc cô bị tai nạn.
Đó chỉ là sự vô ý, vì nhà ở trái đường mà khi cô vừa chạy ra thì lúc đó cũng có chiếc xe chạy tới rồi đâm phải.
Nhưng mà vô ý thì vô ý, xảy ra tai nạn rồi mà còn bỏ chạy. Từ không có tội thì cũng trở nên có tội cả thôi.
“Làm thế nào thì làm, phải bắt hắn ta chịu tội cho tôi.”
Diệp Cẩn Ninh thong dong đứng dậy, hắn đi đến giường bệnh với vẻ hài lòng nhìn Thi Ngôn, “Cũng may không phải là cô tự sát, nếu không cho dù cô có tỉnh hay không tỉnh tôi cũng không để cô yên.”
Bàn tay vuốt ve gương mặt nhỏ gầy guộc của cô, hắn không biểu lộ bất kì cảm xúc gì.
Dáng vẻ này, nhan sắc này trước kia đã làm biết bao nhiêu người đổ gục, thế mà lại ngốc nghếch chọn tin hắn.
Có thể cả đời, hai người sẽ chỉ có mỗi một điểm chung duy nhất là quá tin vào tình yêu.
“Cô đoán xem, tôi có phải kiểu người kiên nhẫn chịu đựng không?”
Hoàn toàn không phải, chắc chắn không phải!
Người như hắn một khi đã muốn gì rồi thì chắc chắn sẽ phải có được ngay lập tức.
“Cô đoán xem, hôm nay tôi đến đây làm gì?”
Không phải đến xem tình hình, không phải đến trông chừng, chăm sóc.
Mặc dù cô đã thành ra thế này rồi, nhưng hắn vẫn muốn.
Mục đích hôm nay hắn tới chỉ có một là để làm thoả mãn mình thôi.
“Cô đừng nghĩ một khi đã như vậy rồi thì tôi sẽ không làm gì được cô. Cho dù có không tỉnh đi chăng nữa thì trong tiềm thức cô bắt buộc phải bật ra những tiếng rêи ɾỉ đó! Rõ không?”
Hắn nói với cô, như thể nói với mình.
Hắn biết, một mình mình độc thoại nãy giờ đều là chuyện vô nghĩa, mặc dù sẽ có người thực vật nghe thấy tiếng người thân nói nhưng chắc chắn cô sẽ không. Bởi vì cô không muốn nghe hắn, thấy hắn hiện trạng, cô chỉ muốn nghe và thấy một Diệp Cẩn Ninh khác trong mơ thôi.
Diệp Cẩn Ninh khom người phả hơi nóng vào cổ Thi Ngôn, mặc dù khắp cả người cô bây giờ đều là mùi thuốc sát trùng nhưng ít ra còn dễ hơn mùi nước hoa kia.
Tay hắn bắt đầu tung hoành, linh hoạt gỡ cúc áo bệnh nhân trên người cô ra, “Tuy cô bây giờ không thể làm được gì, nhưng ít nhất thân cô được thả lỏng, sẽ chẳng thể kẹp nổi tôi nữa.”