Bệnh Mỹ Nhân

Chương 40: Thương thế

Thanh âm của Niệm Nhi vang ở bên tai.

Tay cầm hoa u lam của y khẽ run, chợt dừng bước chân, quay đầu nhìn lại.

Hoa cốc được giấu sâu bên trong Thiên Trì Sơn này cực kỳ rộng lớn, vô số hoa tươi phiêu diêu trong gió, bốn phía đều là núi cao vờn quanh, đảo mắt nhìn chung quanh, không có lối ra vào. Với cấm chế “Cấm không” của Thiên Trì Sơn, nếu không có Sơn linh dẫn đường, thì không tu sĩ nào có thể vào được đây.

Cũng bởi vậy, nơi này bảo lưu lại vô số hoa cỏ từ thời đại thái cổ, vô luận là Hi Hơi hoa, Tử Diều hoa hay Thủy Dung hoa mà Niệm Nhi mới vừa nói, đã không thể tìm thấy ở hiện thế.

Ánh mắt y dừng lại ở Cốc ương bên trong hoa cốc.

Cốc ương là một mảnh ao hồ thật lớn, hồ nước băng lam rọi ra ảnh ngược của trời cao, giữa hồ có một cái đảo, trên đảo là một thân cây đứng sừng sững.

Đóa hoa u lam mỹ lệ rung động trên cây, cánh hoa theo gió chậm rãi lượn vòng. Rồi sau đó, đáp xuống mặt hồ băng lam.

Đây là cây Trường Sinh duy nhất còn lại trên thế gian.

Y nhớ tới lúc Đăng Thiên Giai ở Khe thông linh mở ra, có hiện một thân cây hư ảnh, khi đó y cho rằng hư ảnh là hư ảnh, lại chưa nghĩ đến, thật sự có một cây Trường Sinh như thế.

Y lẳng lặng nhìn cây kia. Hồi lâu.

“Ca ca?” Niệm Nhi nghi hoặc mở miệng.

“Phong tục tặng hoa theo lời ngươi nói, vạn năm trước, mỗi người đều biết sao?” Y bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi.

Niệm Nhi nói: “Đúng vậy nha. Khi đó chúng ta tặng hoa mang hàm nghĩa cho người trong tâm, là chuyện hết sức bình thường. Niệm Nhi còn nhớ rõ, mỗi lần Ngô hoàng đi ra ngoài, nhóm tiểu yêu ái mộ Ngô hoàng sẽ rãi xuống mưa hoa đầy trời, hoa thu được còn có thể phủ kín cả phi loan*. Không thể dọn dẹp được hết, phi loan bị phủ kín, thật sự không thể đi, Ngô hoàng đành phải mở hai cánh, bay về phía trời cao, giơ tay thổi quét mưa hoa……” (*phi loan giống như kiểu xe bay)

“Bất quá, tuy Ngô hoàng thích hoa, nhưng Niệm Nhi chưa bao giờ thấy người nhận bất kỳ một đóa hoa nào mà tiểu yêu đưa cho. Ngô hoàng tựa hồ chỉ thích một mình gieo hoa, cây Trường Sinh này, là do năm đó Ngô hoàng tự mình trồng……”

Thanh âm vui sướиɠ của nữ hài tựa như chim tước ríu rít vang ở bên tai.

Y được trả lời, lại không nghe câu tiếp theo, chỉ nghĩ đến Ma Tôn năm đó cũng tìm được hoa này trong trí nhớ của quỷ hồn vạn năm, rồi sau đó, bướng bỉnh hỏi y, rốt cuộc có thích hoa này hay không.

Bướng bỉnh như tiểu hài tử càn quấy.

Bỗng nhiên nhếch khóe môi, nhỏ đến mức không thể phát hiện mà cười.

—— Diệp Vân Lan cúi đầu nhìn cành hoa trong tay, nhếch khóe môi, nhỏ đến mức không thể phát hiện mà cười.

Y đang ở Vọng Ảnh Đài.

Vọng Ảnh Đài là một mảnh không gian kỳ dị, làm người ta phảng phất như đặt mình vào sao trời ngàn dặm. Trong mảng sao kia có rất nhiều ghế đá cùng bàn đá, bên trên treo vô số ngôi sao khác biệt nhau, tưới xuống một mảnh quang mang mông lung, lại như phân cách mỗi một chỗ với nhau.

Hết thảy những gì xảy ra trong Đăng Thiên Giai giống như bức họa phô khai trước mắt mọi người, lại giống như một dòng sông chảy dài uốn lượn.

Trong Vọng Ảnh Đài có trận pháp Thần Diệu, chỉ cần ngưng thần xem, có thể thấy được toàn mỹ hoàn cảnh trên Đăng Thiên Giai .

Diệp Vân Lan đã tháo xuống nón có màng, đặt bên cạnh bàn.

Hạ Lan Trạch nhìn so đấu trên Đăng Thiên Giai, nghiêng đầu, đã thấy độ cung trên khóe môi y, không khỏi ngẩn ra.

Ngày thường Diệp Vân Lan cực ít khi cười, mà nụ cười này, trên gương mặt tái nhợt không huyết sắc kia, liền có vài phần hương vị ôn nhu minh diễm.

Y sinh ra vốn đã cực mỹ, một khi sống dậy chút thần sắc tươi mát, sẽ càng đẹp đến rung động lòng người.

Hạ Lan Trạch cơ hồ muốn duỗi tay chạm vào nụ cười kia, vừa duỗi được nửa đường, rồi lại như sợ quấy rầy đến nỗi lòng y, liền ngừng lại, chỉ tham lam mà nhìn dung nhan của Diệp Vân Lan, nhìn hàng mi cong dài như cánh bướm bay bay, nhìn bàn tay nhỏ dài của y khi cầm đóa hoa u lam, tựa như ngọc tuyết……

Mấy năm nay, hắn thường tìm lý do đến vấn an người này ở nhà trúc, dung nhan của đối phương đã được hắn ngắm nhìn không biết bao lần.

Nhưng vẫn như cũ, nhìn không đủ.

Không những nhìn không đủ, mà còn càng lún sâu, thậm chí bên trong giấc mộng mờ mịt, đều là hương thơm thanh lãnh của người này, mỗi khi chạm vào ngọc thạch, đều sẽ nhớ đến cánh tay nhu nhuyễn của đối phương.

Hắn bình sinh kiêu ngạo tự phụ, chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày mình sẽ vì ai mà si cuồng đến thế.

Lại cố tình, vui vẻ chịu đựng.

Diệp Vân Lan cảm thấy được tầm mắt quá mức chuyên chú kia, hoàn hồn từ trong suy nghĩ, ngước mắt đã thấy ánh mắt sáng ngời của Hạ Lan Trạch đang nhìn y.

Y liễm đi ý cười bên môi, ngưng mi nói: “Đại sư huynh?”

Thấy y cảm nhận được, trong mắt Hạ Lan Trạch xẹt qua một chút mất tự nhiên, lại rất nhanh thu liễm, nói: “Sư đệ vừa rồi cao hứng như vậy, là vì thấy Thẩm sư điệt thắng lợi sao?”

Hạ Lan Trạch nhìn về phía hư ảnh trên Đăng Thiên Giai, “Tuy rằng tu vi của Nam Cung Săn đã đến Nguyên Anh, nhưng mà năm đó hắn cũng không thể đỡ được mười chiêu của ta, mà nay càng không thể. Còn Thẩm sư điệt, lại có thể bất phân thắng bại mấy trăm chiêu trong lúc ta áp chế tu vi, Nam Cung Săn sao có thể là đối thủ của hắn. Hội luận đạo lần này, là lúc để hắn được biết đến nhiều hơn. Mà sư đệ thân là sư tôn của Thẩm sư điệt, sau Hội luận đạo, cũng có vinh quang.”

Ngữ thanh Hạ Lan Trạch bình tĩnh.

Nhưng đáy lòng lại không bình tĩnh nổi.

Năm đó hắn vừa bắt đầu đồng ý với thỉnh cầu của Diệp Vân Lan, cũng không coi trọng tên đệ tử ngoại môn này.

Nhưng theo thời gian trôi đi, lại càng ngày càng kiêng kị.

Thiên phú trên người Thẩm Thù quá mức kinh người.

Hạ Lan Trạch sống đến nay, 60 năm, cơ hồ ngày ngày luyện kiếm, mới có được thành tựu hiện giờ. Nhưng thời gian Thẩm Thù luyện kiếm, lại chỉ có ba năm.

Kiếm đạo luyện trong ba năm có thể đến Tông Sư cảnh, cơ hồ nghe rợn cả người, Thẩm Thù lại làm được. Hạ Lan Trạch đối với loại trình độ đáng kinh ngạc thế này, cũng không khác mấy với thời điểm biết được tu vi của Trần Vi Viễn đã đến Độ Kiếp.

Lần luận đạo này có vô số tinh anh, vô số người nghị luận sôi nổi kết quả chung cuộc, nhưng Hạ Lan Trạch lại biết, Thẩm Thù sẽ là ngôi sao sáng lộng lẫy nhất trong đó.

Diệp Vân Lan nghe hắn nói xong, lại chỉ nói: “Ta không cần hắn tranh danh cho ta, ta chỉ nguyện hắn hiểu được thế gian bao la hùng vĩ, có thể kết giao bằng hữu, liễm đi chút tính nết hài tử, có chút đam mê theo đuổi bên ngoài, không cần ngày ngày ở bên người ta.”

Hạ Lan Trạch chợt cười, đột nhiên nói: “Lời này của sư đệ, không giống với mong đợi của sư tôn với đồ đệ, lại giống như cha mẹ lo lắng cho tương lai của con cái trong nhà.”

Hắn cũng chỉ thuận miệng nói, Diệp Vân Lan lại suy tư một trận, nghiêm túc nói: “Trên thư nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, là thầy trò hay là phụ tử, kỳ thật cũng không quá khác nhau.”

“Sư huynh, cả đời này ta sẽ không đón dâu, hoặc kết thành đạo lữ với ai.” Diệp Vân Lan dừng một chút, lời nói có ý ám chỉ, làm Hạ Lan Trạch gắt gao nhăn mi.

Hắn ngưng thần muốn nhìn thấu thần sắc trên mặt Diệp Vân Lan, lại thấy mặt mày người này bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía hư ảnh trên Đăng Thiên Giai, tiếp tục nói.

“Thẩm Thù là đệ tử thân truyền duy nhất của ta, tương lai sẽ được truyền thừa mọi thứ từ ta. Hắn và ta giống nhau, không cha không mẹ. Cho nên, tuy ta là sư tôn, muốn dạy dưỡng, không chỉ là tu đạo, mà còn dạy cách xử sự, đối nhân xử thế.”

“Đại sư huynh, ngươi nói không sai, tuy Thẩm Thù là đồ đệ ta,” Đầu ngón tay y nhẹ điểm cành hoa trên tay, bình tĩnh bồi thêm một câu, “…… Lại như thân tử*.” (*con trai ruột)

—— trên Đăng Thiên Giai.

Thẩm Thù chém rơi trường kiếm của Nam Cung Săn.

Nam Cung Săn ngốc tại chỗ, không đi nhặt trường kiếm trên mặt đất, chỉ tự mình lẩm bẩm: “Sao có thể, ta thế mà lại thua, bại bởi một tiểu tử Kim Đan kỳ chưa mọc hết tóc……”

Nam Cung Kình đứng sau lưng huynh trưởng nhà mình, tươi cười trên mặt đã sớm cứng lại, sắc mặt tái nhợt, phía sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.

Sau khi Đăng Thiên Giai mở ra, gã cố ý gọi thêm huynh trưởng, muốn vào cùng lúc với Thẩm Thù, là vì muốn giáo huấn người này một hồi, tìm lại mặt mũi cho mình.

Không nghĩ tới, huynh trưởng lại thua.

Nam Cung Săn là đại đệ tử của Ngôn Nhất Giáo! Nam Cung Kình nghĩ, sau khi ra khỏi Đăng Thiên Giai, những người kia sẽ dạy dỗ lại huynh đệ họ như thế nào.

Người này thật sự là yêu nghiệt!

Nam Cung Kình nghĩ mà tức muốn hộc máu.

Nhưng càng quan trọng hơn là, làm sao đào tẩu khỏi tay tên yêu nghiệt này. Gã lui về sau một bước, cho hai đệ tử Ngôn Nhất Giáo chung quanh một ánh mắt.

Thanh niên mặc hắc y vấn tóc đã giương kiếm chỉ về phía gã, “Thế nào, lần trước còn chưa đủ giáo huấn, ngươi còn muốn tiếp tục tới khiêu chiến ta sao?”

Trên mũi kiếm kia còn vương máu, là máu của huynh trưởng gã.

Nam Cung Kình bỗng nhiên hô to với hai đệ tử chung quanh: “Đi!”

Thẩm Thù hơi híp mắt, “Muốn chạy?” Hắn chưa quên, lúc ở ngoài trấn nhỏ Thiên Trì Sơn, Nam Cung Kình đã vũ nhục sư tôn nhà hắn như thế nào.

Hắn vốn muốn xuất kiếm, lại nghĩ đến sư tôn nhà mình hẳn là đang nhìn hắn từ bên ngoài, liền thu hồi kiếm.

Chẳng qua, ở nơi mà không ai thấy được, có vài sợi hắc khí thấm vào bóng dáng của Nam Cung Kình.

Nam Cung Săn vẫn còn thất hồn lạc phách mà đứng tại chỗ.

Thẩm Thù không có hứng thú quản tâm tình của Nam Cung Săn, Đăng Thiên Giai dài lâu, hắn còn muốn nhanh đuổi đến Phù Vân Điên, gặp sư tôn nhà mình.

Sư tôn đã đáp ứng chiết một cành hoa cho hắn.

Là hoa gì đây?

Lòng Thẩm Thù tràn đầy chờ mong.

Lại bỗng nhiên nghe được Nam Cung Săn mở miệng: “Đạo hữu có cảnh giới kiếm đạo như vậy, vì sao ta trước giờ chưa được nghe qua…… Xin hỏi đạo hữu là đệ tử tông nào, tên húy là gì?”

Thẩm Thù nghe vậy thì dừng bước chân, quay người lại.

Mặt mày hắn tuấn mỹ sắc bén, nhàn nhạt nói.

“Thiên Tông, Thẩm Thù.”

“Thiên Tông Thẩm Thù……” Nam Cung Săn nói nhỏ một lần, “Thẩm đạo hữu, trận chiến này ta thua, ta thay đệ đệ không nên thân xin lỗi đạo hữu. Đợi đến khi kiếm đạo ta tinh tiến, ngày nào đó sẽ lại đến thỉnh chiến đạo hữu.”

Thẩm Thù đã thu kiếm vào vỏ, mặt vô biểu tình nói: “Tùy ngươi. Chỉ là chênh lệch vĩnh viễn là chênh lệch, bây giờ ngươi thua, về sau sẽ thua thảm hại hơn. Hơn nữa, thay lời xin lỗi thì không cần, gã mạo phạm sư tôn nhà ta, không phải ta.”

Sắc mặt Nam Cung Săn càng trắng, có thể dạy ra Thẩm Thù yêu nghiệt như vậy, sư tôn hắn sẽ là nhân vật thế nào đây?

Tận đáy lòng mắng Nam Cung Kình thành nghìn mảnh, hắn đổ mồ hôi cúi đầu nói: “Không biết sư tôn đạo hữu là thần thánh phương nào?”

Thấy Thẩm Thù híp mắt, Nam Cung Săn vội nói: “Ta chỉ tò mò hỏi mà thôi, nếu đạo hữu không muốn, thì không cần nói. Chỉ là ta nghĩ, có thể dạy dỗ ra một đệ tử xuất sắc như vậy, tất nhiên cũng là tiền bối xuất sắc trong thế gian, làm người chiêm ngưỡng, như minh nguyệt núi cao.”

Sau khi Thẩm Thù nghe xong, bỗng nhiên nhướng mày mà cười.

“Chỉ có điểm này, ngươi nói đúng.”

“Sư tôn của ta, tất nhiên là người xuất sắc nhất trên đời này.”

“Y là núi cao trước người ta, cũng là minh nguyệt ta ngóng vọng từ cửa sổ.”

—— Diệp Vân Lan ngẩng đầu nhìn Thẩm Thù trên Đăng Thiên Giai.

Từ Vọng Ảnh Đài chỉ có thể nhìn hình ảnh hư vô trên Đăng Thiên Giai, không cách nào nghe được âm thanh.

Nhưng nhìn mặt mày thanh niên khí phách hăng hái, đã làm y cảm nhận được vài phần vui mừng.

Lời mới vừa rồi y nói với Hạ Lan Trạch, xem Thẩm Thù như thân tử, không phải là vọng ngôn.

Lúc trước y không màng nguy hiểm mà cứu Thẩm Thù trong bí cảnh, đã phảng phất như xuyên qua ngàn năm tháng, cứu lấy chính mình năm đó.

…… Mà nếu như không có sự việc năm đó xảy ra, có lẽ y sẽ giống như Thẩm Thù bây giờ, khí phách hăng hái, chỉ cần toàn tâm toàn ý, hướng tới phàn duyên.

Sống lại một đời, điều y tiếc nuối nhất không phát sinh, mà thứ y đã bỏ lỡ, Thẩm Thù sẽ vì y mà bổ toàn.

Thật tốt.

Diệp Vân Lan rũ mắt nhìn Trường Sinh hoa trong tay.

Đóa hoa u lam mỹ lệ kinh người.

Thời điểm y chiết cành hoa này, theo bản năng muốn đưa cho người trong ký ức xưa cổ kia.

…… Người mà cả đời này y đã định không thể gặp lại.

Không thể gặp nhau.

Đưa hoa thì có ý nghĩa gì.

……Chỉ là làm xằng làm bậy thôi.

Y quyết định đưa hoa cho Thẩm Thù.

Thẩm Thù là y liều mình cứu lấy, vì y mà sống, kế thừa chút mong đợi còn sót lại của y với cuộc sống này.

Y đưa cho Thẩm Thù, phảng phất như đưa cho “bản thân” mà mình mong đợi từ kiếp trước.

Diệp Vân Lan nghĩ, Thẩm Thù hẳn là sẽ thích hoa này.

Giống với mình năm đó.

Đầu ngón tay y ôn nhu chạm nhẹ lên cánh hoa.

Bỗng nhiên, bên trong Vọng Ảnh Đài chấn động một chút.

Chấn động này rất rõ ràng.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Lan Trạch kỳ quái nói.

Cùng lúc đó, hư ảnh trên Vọng Ảnh Đài trong Đăng Thiên Giai trở nên mờ mịt, vô số người xem chiến nhỏ giọng thì thầm.

Diệp Vân Lan mới vừa nhăn mi, bỗng nhiên cảm nhận được một trận buồn đau quen thuộc.

Bên ngoài đài ảnh vang lên một tiếng động lớn nặng nề.

Như là tiếng vang từ địa mạch.

Cùng lúc đó, chỗ ngực của y, Thần hỏa hóa thành Phượng hoàng tinh phách phảng phất như bị dẫn động, xé rách linh lực áp chế của Tê Vân Quân, phát ra tiếng hót vang.

Thanh âm kia cực kỳ chói tai.

Làm đầu y thình thịch đau đớn.

Càng đau, Thần hỏa tinh phách lộ ra, thổi quét khắp người.

Diệp Vân Lan giơ tay kịch liệt ho khan.

Máu tươi chảy xuôi xuống từ khe hở ngón tay, một giọt lại một giọt, nhiễm hồng cánh hoa u lam.

“Sư đệ!” Hạ Lan Trạch kinh hoảng thất sắc, đứng dậy bước nhanh tới.

Địa mạch liên tục chấn động.

Mà Diệp Vân Lan đã mất ý thức. —— phía trên tàu bay của Hoàng tộc Diệu Nhật.

“Y đã ăn linh quả của Cửu Chuyển Tim Liên, tuy miễn cưỡng ngừng thương thế, nhưng……”

Hạ Lan Trạch chau mày.

Diệp Huyền Quang mặc một thân huyền bào đứng ở mép giường, cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt không huyết sắc của người trên giường.

Sau khi Thiên Trì Sơn có dị động, lo lắng Diệp Vân Lan, hắn cho người tìm hiểu tình huống bên này của Thiên Tông, lại biết được tin tức đệ đệ nhà mình trọng thương hôn mê.

Diệp Huyền Quang trầm giọng nói: “Nói cho cô biết, y đã bị cái gì làm bị thương. Dùng biện pháp gì mới có thể giải quyết.”

Hạ Lan Trạch trầm giọng nói: “Thân thể y bị Thần hỏa tinh phách bên trong bí cảnh gây thương tích, kinh mạch và đan điền đều rách nát, tuy miễn cưỡng cứu trở về, nhưng Thần hỏa tinh phách trong cơ thể vẫn không thể trị tận gốc. Mấy năm nay, tông chủ vẫn luôn dùng linh lực áp chế thương thế giúp y, hơn nữa mặc dù đã áp chế, cũng không thể tùy tiện vận dụng linh lực, ngừa Thần hỏa phản phệ.”

“Chỉ là mới vừa rồi địa mạch Thiên Trì Sơn chấn động, lại không biết vì sao dẫn động Thần hỏa trong cơ thể, hiện giờ linh lực của tông chủ đã mất đi hiệu lực, tuy có linh dược bảo vệ kinh mạch của y, nhưng tiêu hao cũng cực nhanh, không biết khi nào sẽ mất tác dụng……”

“Linh dược không là vấn đề.” Diệp Huyền Quang ngắt lời nói, “Nhưng ta cần phương pháp giải quyết hoàn toàn.”

Hạ Lan Trạch lại mím môi, không trả lời vấn đề này. Quay đầu đi, nói: “Ta nghĩ cách liên hệ tông chủ, thỉnh tông chủ đến đây áp chế thương thế cho y.”

“Trung Châu cách Đông Châu mấy trăm vạn dặm, tông chủ Thiên Tông dù đã là Thuế Phàm cảnh, nhưng muốn đến đây cũng cần ba ngày, ngươi dám khẳng định, dù được linh dược duy trì, thương thế của y có thể trì hoãn đến lúc đó?”

Thanh âm Diệp Huyền Quang chợt lạnh, hắn biết biểu hiện bây giờ của hắn khác với thường ngày, nhưng vừa mới gặp lại đệ đệ mình, lại không biết sinh tử đối phương ra sao, thật sự không cách nào bình tĩnh nổi.

Hạ Lan Trạch nắm chặt tay.

Linh dược có thể duy trì mệnh của Diệp Vân Lan đều cực kỳ trân quý, Diệp Huyền Quang có thể ra tay, tuy có chút kỳ quái, nhưng thật sự giải quyết được lửa sém lông mày*. (*kịp thời lúc nguy cấp)

Nhưng phương pháp cứu mạng này, Hạ Lan Trạch vẫn khó có thể nói ra.

“Điện hạ không cần sốt ruột. Nếu Hạ Lan đạo hữu không muốn nói, vậy để ra thay hắn nói.” Trần Vi Viễn mặc bộ trường bào thuần trắng ngồi bên cạnh, bỗng nhiên mở miệng.

Nụ cười ôn hòa thường thấy trên mặt Trần Vi Viễn đã biến mất không bóng dáng.

Đầu ngón tay hắn lại có máu.

Là vừa rồi bặc tính chiêm tinh, trả giá đại giới.

“Trong thân thể y có Thần hỏa tinh phách, mặc dù có cao nhân Thuế Phàm cảnh ra tay, cũng chỉ có thể áp chế, mà không cách nào trừ tận gốc.”

“Mà nếu tông chủ Thiên Tông không thể đến kịp để áp chế thương thế, phương pháp còn lại, chỉ có song tu.”

“—— song tu với một người có thể được Thần hỏa tinh phách nhận chủ, nghĩ cách dẫn độ Thần hỏa tinh phách.”

Trần Vi Viễn giương mắt, nhìn về phía Hạ Lan Trạch.

“Hạ Lan đạo hữu, ta nói có đúng không?”