Bệnh Mỹ Nhân

Chương 41: Thức tỉnh

Kinh mạch bỏng rát, tiếng hót vang của Phượng hoàng lửa lượn lờ mãi không đi.

Mí mắt Diệp Vân Lan nhẹ động, tựa hồ xuất hết toàn lực, mới chậm rãi mở mắt.

Y phát giác mình đang đứng ở một nơi bị cháy đến đen nhánh.

Đưa mắt nhìn, trước mắt chỉ có hoang vu, trừ bỏ thanh âm thiêu đốt của liệt hỏa, toàn bộ thế giới không có nửa phần sinh cơ.

Y đang ở nơi nào?

Y bắt đầu hành tẩu bên trong mảnh đất khô cằn này.

Cây cối chung quanh bị cháy đen như mực, trên mặt đất là hài cốt chồng chất của vô số hoa cỏ.

Hỏa tinh xẹt qua trước mắt, Thần hỏa tinh phách biến ảo thành Phượng hoàng lửa điên cuồng hí vang.

Y đi tới, bỗng nhiên thấy ở nơi xa có một tảng bóng mờ thật lớn.

Đi qua mới phát hiện, phía trước là một Thâm cốc, từng tảng đá lớn trong cốc dựng xây một Thành trì khổng lồ.

Y đang đứng trên núi cao, Thành trì cứ thế tiến vào trong mắt y.

Ở chỗ này, thị lực của y phá lệ tốt hơn mấy lần.

Có thể thấy rõ trong Thành trì là kiến trúc cổ xưa kéo dài liên miên, trên vách tường còn khắc đầy đồ đằng hoa mỹ thần bí.

Thành trì khổng lồ như thế, đại biểu cho một nền văn minh cổ xưa phồn thịnh đến cực điểm.

Nhưng giờ phút này, bên trong lại không một bóng người.

Một cảm giác khó lòng giải thích hoang vu bao phủ y lại.

Y rõ ràng chưa bao giờ đến nơi đây, lại cảm giác được một loại bi thương khắc cốt.

Cự thạch hội tụ dựng thành kiến trúc bên trong Thâm cốc, hai bên sườn có hai vật uốn lượn, nhìn hình dạng, đúng là một thần hoàng giương cánh bay lên.

Đầu y bỗng dưng đau muốn nứt ra.

Thần hỏa tinh phách vẫn rít gào trong cơ thể y, va chạm đến tâm mạch, tựa hồ điên cuồng muốn thoát ra ngoài.

Nó đã yên lặng mấy năm trong cơ thể y, phảng phất như đang tích tụ sức mạnh, chính là vì cơ hội này.

Diệp Vân Lan giơ tay nắm chặt ngực, huyệt Thái Dương thình thịch nhảy lên, mồ hôi uốn lượn trên sườn mặt.

Khó chịu như vậy, tự dưới đáy lòng sinh ra cảm giác khinh miệt cùng phiền muộn khôn kể.

…… Bất quá cũng chỉ là một ngọn lửa hèn nhát.

Thế nhưng cũng dám tàn sát bừa bãi trong cơ thể y.

Y khàn khàn mở miệng: “Câm miệng.”

Thanh âm Phượng hoàng lửa hí vang trong cơ thể y dừng trong nháy mắt, chợt rít càng thêm điên cuồng.

“Ta bảo ngươi, câm miệng.”

Y chậm rãi, khàn khàn lặp lại lần nữa.

Đại địa cháy đen bỗng nhiên bắt đầu chấn động, hỏa tinh đầy trời rơi xuống như mưa.

Y nhìn bầu trời trên cao.

Ánh mắt trời chói chang.

Nhập ánh mặt trời vào tầm mắt, đáy mắt vốn đen nhánh, bỗng nhiên phiếm ra một chút ánh hoàng kim.

—— “Hạ Lan đạo hữu, ta nói có đúng không?”

Tầm mắt Trần Vi Viễn chăm chú nhìn vào Hạ Lan Trạch, thần sắc đạm nhiên bình tĩnh, lại chân thật đáng tin.

Phảng phất như lời trong miệng hắn, là sự thật không thể sửa đổi.

Quả nhiên chọc người chán ghét giống như năm đó.

Huống hồ, chuyện Diệp sư đệ cần phải song tu chữa thương, hiện giờ lại do một người ngoài như Trần Vi Viễn nói ra.

Trần Vi Viễn dựa vào cái gì?

Mày Hạ Lan Trạch gắt gao nhăn chặt, thanh âm cực lãnh: “Trần đạo hữu, chưa được cho phép, đã trộm bặc tính chuyện bí mật của người khác, đây là quy củ ngàn năm mà Thiên Cơ Các truyền thừa?”

“Chỉ là ngộ biến tòng quyền* mà thôi.” Trần Vi Viễn nhàn nhạt nói.

*Phải tùy theo hoàn cảnh mà xử sự cho thích hợp, không theo lẽ thường.

Hắn nhìn Hạ Lan Trạch, bên môi có chút trào phúng, “Huống chi Hạ Lan đạo hữu cũng không phải y, làm sao biết Vân Lan có nguyện ý hay không? Nếu chỉ dựa trên ý của đạo hữu, trì hoãn thương thế của Vân Lan, mới là tội không dung thứ.”

Trần Vi Viễn một câu lại một câu đều là Vân Lan, không những không xin lỗi, ngược lại chỉ trích hắn. Trong lòng Hạ Lan Trạch tức giận, rồi lại lo lắng cho thương thế của Diệp Vân Lan, không cách nào đáp trả, đành phải nói: “Ngươi có chút không hiểu sư đệ, lấy tính tình sư đệ, tất nhiên sẽ không đồng ý bị ngươi nhìn trộm, càng sẽ không đồng ý dùng phương pháp như vậy để chữa thương.”

Trần Vi Viễn nói: “Thế gian này trừ bỏ sinh tử, thì không gì là chuyện lớn. Ngươi thân là sư huynh, cứ như vậy mà trơ mắt nhìn thương thế y chuyển biến xấu, quy về cát bụi? Hạ Lan đạo hữu, ta cũng không biết, thì ra ngươi là người ích kỷ như thế.”

Hạ Lan Trạch nắm chặt tay, nếu có thể, hắn thật muốn đánh một quyền lên gương mặt đạm nhiên kia của Trần Vi Viễn.

Nhưng cuối cùng hắn chỉ cắn răng nói: “Dù song tu có thể dời đi một phần Thần hỏa tinh phách, nhưng chỉ có người được Thần hỏa nhận chủ, mới có thể thi triển thủ pháp này. Huống chi Thần hỏa tính liệt bạo, trong quá trình thuần phục không cẩn thận sẽ tuẫn táng thần hồn, thậm chí khiến cho Thần hỏa càng thêm điên cuồng phản phệ, có ai nguyện ý gánh trách nhiệm lớn như vậy?”

Trần Vi Viễn nói: “Nếu tin tức truyền ra, chỉ sợ người nguyện ý cũng không ít đâu.”

Đôi mắt Hạ Lan Trạch nháy mắt đỏ đậm, “Ngươi đừng mơ tưởng!”

“Ta chỉ là đùa một chút, đạo hữu còn tưởng thật sao.” Đôi mắt đen nhánh của Trần Vi Viễn phảng phất có thể nhìn thấu nhân tâm, tựa tiếu phi tiếu nói: “Bất quá ta nghĩ, nếu thật muốn vận dụng thủ pháp này, chỉ sợ người nguyện ý đầu tiên, hẳn là đạo hữu đây.”

Hạ Lan Trạch: “Trần Vi Viễn, ngươi ——!”

“Đủ rồi.” Diệp Huyền Quang trầm mặc mở miệng, “Không cần nhắc lại chuyện song tu. Phương pháp này có quá nhiều biến cố, không ổn.”

Trần Vi Viễn thoáng lộ ra chút thần sắc ngoài ý muốn.

Hắn quen biết Diệp Huyền Quang đã rất nhiều năm, đối phương cũng giống hắn, gánh vác trách nhiệm của gia tộc, hết thảy đều vì lợi ích của toàn tộc.

Thái cổ thế gia ẩn sau màn, cao cao tại thượng, mọi thứ trên thế gian đều là quân cờ trong tay bọn hắn, rất ít đối xử đặc thù với ai.

Lúc trước hắn đang thương nghị chuyện Xích Uyên trên Vọng Ảnh Đài với Diệp Huyền Quang, sau khi địa mạch Thiên Trì Sơn chấn động, người đầu tiên đối phương quan tâm, lại là Diệp Vân Lan.

Lúc sau lại đình chỉ thương nghị, vội vàng đưa Diệp Vân Lan lên tàu bay, chiếu cố chữa thương.

Diệp Huyền Quang có thái độ vô cùng đặc thù với Diệp Vân Lan.

Nếu nói là bởi vì Diệp Vân Lan từng cứu người quan trọng trong Hoàng tộc Diệu Nhật, Diệp Huyền Quang mới nhìn y bằng con mắt khác, hắn tuyệt đối không tin.

Vừa rồi, hắn cố ý nói ra phương pháp song tu, mục đích chân chính, là muốn mượn chuyện này thử thái độ của Diệp Huyền Quang.

Lại không nghĩ tới Diệp Huyền Quang đối với Diệp Vân Lan, cũng không có dục tình niệm như hắn tưởng tượng.

Này lại có chút kỳ quái.

Diệp Huyền Quang cúi đầu nhìn Diệp Vân Lan trên giường.

Nếu năm đó, hắn chưa từng cướp đi huyết mạch chi lực của Diệp Vân Lan, làm thân đệ của mình, sao y có thể chịu thương tổn lớn đến thế chỉ vì Thần hỏa tinh phách.

Hắn nâng đầu ngón tay, vẽ trên hư không một cái khe kim sắc, lấy ra một lọ ánh màu máu.

Hư không nhộn nhạo không tiếng động.

Người hầu canh cửa thất thanh nói: “Điện hạ! Đây là Thánh Mộc Chi Tinh, là thánh phẩm chữa thương trong tộc, chỉ người hoàng tộc mới có tư cách dùng, y cũng chỉ là một phàm nhân……”

Diệp Huyền Quang giơ tay, làm họ im miệng.

Mở lọ ra, một hương thơm thanh nhã mờ mịt lan tràn trong phòng.

Một giọt nước thuốc ánh kim rơi xuống môi Diệp Vân Lan.

Sắc mặt tái nhợt của Diệp Vân Lan theo mắt thường có thể thấy được chuyển biến tốt đẹp hơn chút.

Diệp Huyền Quang: “Bằng Cửu Chuyển Tim Liên và dược này, hẳn là có thể duy trì thương thế của y trong ba ngày.”

Hắn nói xong, lại có tiếng bước chân vội vàng truyền đến.

Một người mặc trường bào mang mặt nạ thần thánh đi vào.

Địa vị của người này cao hơn cả người hầu canh cửa, không thấy rõ bộ dáng, chỉ thấy một đầu tóc bạc phơ, tựa hồ rất lớn tuổi.

“Tuân trưởng lão?” Diệp Huyền Quang nhướng mày, “Đã xảy ra chuyện gì, làm ngài tự mình tới đây.”

Tuân trưởng lão khom người nói: “Điện hạ, Thiên Trì Sơn dị động, Phi loan vệ tiến đến tra xét, hình như có dị bảo xuất thế.”

“Mặt khác, bệ hạ đưa tin, muốn ngài tự mình đến gặp bệ hạ qua Thông linh ngọc.”

“Cô đã biết.” Hắn nhìn Diệp Vân Lan trên giường, áp xuống lo lắng trong lòng, nói, “Đi thôi.”

—— Diệp Huyền Quang đi vào một khối linh ngọc đỏ tươi cao cỡ một người trưởng thành.

Trên linh thạch tựa như gương chiếu ra bóng người.

Diệp Đế ngồi trên hoàng tọa.

Đầu đội mũ miện, rèm châu buông xuống, diện mạo cực kỳ tuấn mỹ, mũi cao thẳng, môi lại cực mỏng, có bảy phần tương tự với Diệp Huyền Quang.

Chỉ có tròng mắt không phải màu hoàng kim.

Bên người ông ta là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, bàn tay mềm mại đỡ lấy hoàng tọa, một thân hoa phục phức tạp, cũng phải mất mấy canh giờ trang dung mới đủ vẽ ra vẻ diễm lệ rực rỡ kia.

Nàng cũng không nhìn linh thạch bên này, chỉ cúi đầu ngóng nhìn nam nhân ngồi trên hoàng tọa, sóng mắt lưu chuyển, đều là tình thâm.

……Tựa như một con chim hoàng yến mỹ lệ được nuôi dưỡng từ nhỏ, sở dĩ trang điểm tinh xảo như vậy, đều là vì niềm vui của chủ nhân.

Diệp Huyền Quang cúi người cúi đầu.

“Huyền Quang khấu kiến phụ hoàng, mẫu hậu.”

Diệp Đế nói: “Thương thế trên người ngươi thế nào rồi?.”

Diệp Huyền Quang nói: “Đã không ngại. Đa tạ phụ hoàng quan tâm.”

Diệp Đế cười lạnh một tiếng, “Mệnh số Tinh nguyệt nhất tộc gần tẫn, không đáng để lo. Còn muốn hấp hối giãy giụa, tính kế với ngươi, bất quá chỉ muốn nhanh hủy diệt tộc mình mà thôi.”

Diệp Huyền Quang: “Phụ hoàng nói phải.”

“Thiên thư tiên đoán, dị bảo Thiên Trì Sơn xuất thế, có liên hệ với Ngô tộc, ngươi cần thu hồi.”

Diệp Huyền Quang: “Đúng vậy.”

Diệp Đế quan sát gương mặt nhi tử đang cúi đầu, bỗng nhiên nói: “Trẫm nghe Tuân trưởng lão nói, ngươi cứu một người bị trọng thương, bộ dạng rất giống mẫu hậu ngươi?”

—— Diệp Huyền Quang đi rồi, trong phòng ngoại trừ thị vệ, chỉ còn hai người Hạ Lan Trạch và Trần Vi Viễn.

Hạ Lan Trạch lạnh lùng nhìn Trần Vi Viễn, nói: “Ta cần phải liên lạc tông chủ một phen, nhưng mà Trần đạo hữu, ngươi không thân cũng chẳng quen Diệp sư đệ, ở lại nơi đây làm gì?”

Trần Vi Viễn nói: “Ngươi không phải y, làm sao biết chúng ta không thân chẳng quen?” Hắn thấp giọng nói, “Quan hệ giữa ta và Vân Lan, có khả năng còn thân mật hơn ngươi tưởng nhiều.”

Rốt cuộc thì Diệp Vân Lan, cũng là đạo lữ chú định trong mệnh của hắn.

Hạ Lan Trạch không muốn vô nghĩa với hắn, dứt khoát xé rách da mặt, “Ra ngoài.”

Lúc này Trần Vi Viễn lại khó có được không đối chứng với hắn, nói: “Hạ Lan đạo hữu không khỏi suy nghĩ quá mức, tuy ta có quan hệ thân mật với Vân Lan, nhưng lại không làm ra chuyện gì. Nhưng còn ngươi, Thiên Trì Sơn dị biến, đệ tử các tông kinh hoảng thất thố, thân là đại sư huynh Thiên Tông, lại không quay về chủ trì đại cục, thật sự thích hợp sao?”

Dứt lời, hắn cất bước ra khỏi phòng.

Hạ Lan Trạch trầm mặc nhìn hắn rời đi, mới bước nhanh ra khỏi phòng.

Đợi Hạ Lan Trạch đi rồi, qua một lúc lâu, trong góc phòng có một thân ảnh đi ra.

Trần Vi Viễn nhìn cửa, khóe môi mang theo ý cười đạm mạc.

…….Hạ Lan Trạch không khỏi quá mức dễ lừa.

Trần Vi Viễn đi đến trước giường, quỳ một gối bên mép giường, duỗi tay vỗ nhẹ lên gương mặt tái nhợt của người nọ.

Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn nằm mộng.

Trong mộng đều là những lúc hắn ở cùng Diệp Vân Lan. Đối phương ở trong mộng một tiếng lại một tiếng gọi hắn “Phu quân”, cho hắn vô số săn sóc cùng ôn nhu.

Liền phảng phất……giống như thật.

Chỉ là cuối mỗi giấc mộng, đều là hắn tay cầm cành bạch mai, đối mặt với thư phòng trống rỗng, chấp niệm trong lòng như sóng lớn đánh tới.

Mỗi khi thanh tỉnh, luôn là mồ hôi lạnh ròng ròng.

Cái loại cảm giác không cam lòng này, làm hắn khó mà nguôi ngoai.

Hắn tới gần, ngửi được hương khí ôn nhu thanh lãnh của người nọ.

Giống bạch mai, giống lạc tuyết. Cực kỳ giống trong mộng.

Không tự chủ được càng dựa càng gần, muốn biết, môi của đối phương có mềm mại như trong tưởng tượng hay không.

Hắn dựa đến càng gần.

Gần đến mức cơ hồ sắp chạm được, có thể thấy phiến mi của đối phương, cuốn lên cong vυ't, thật sự đáng yêu, câu đến tâm hắn ngứa ngáy, quả thật muốn dùng đầu ngón tay mà trêu đùa.

Lại thấy người bị thương nặng đang ngủ say bỗng mở to mắt.

Trong hai mắt, lại là ánh mặt trời vàng kim sáng chói.

Làm mắt hắn đau đớn.

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Vân Lan:? Ruồi bọ bay trước mắt ta?