Bệnh Mỹ Nhân

Chương 39: Trường sinh

Hình xăm đau đớn dài lâu, không thể biến mất trong chốc lát.

Lông mi dính mồ hôi, ướŧ áŧ.

Y nhíu mi, nhìn vào bên trong gương đồng, đóa hoa u lam nổi trên da thịt trắng nõn, hai vết lõm ở eo, tựa như hai quả mật.

Ma Tôn chạm vào eo y, làm y quay đầu, hô hấp ấm áp phun lên vai cổ.

“Tiên trưởng, thích ta lưu hoa lại cho ngươi sao?”

Y mệt mỏi cùng cực, không muốn nhúc nhích dù là một ngón tay, gối dựa vào ngực Ma Tôn, khàn khàn hỏi: “Đây là hoa gì?”

“Trường Sinh hoa.”

Y nói: “Trước kia…… ta chưa gặp qua loại hoa này.”

Ma Tôn khàn khàn cười, nói: “Đương nhiên là ngươi chưa gặp qua. Đây là đóa hoa đẹp nhất ta tìm được từ trong “ký ức”.” Y ngẩn ra.

Ở cùng Ma Tôn nhiều năm như vậy, y biết “ký ức” trong lời của đối phương là như thế nào.

Lai lịch của Ma Tôn vẫn luôn rất ảo diệu.

Hắn phảng phất như xuất thế giữa trời, vừa xuất hiện đã không gì địch lại rồi khống chế toàn bộ Ma môn, tu luyện đại thành Thiên Ma thể đến Đại Thừa mà đã trăm năm không người làm được.

Thế nhân kính sợ Ma Tôn, không có người nào dám mở miệng dò hỏi nghi hoặc Ma Tôn.

Chỉ có y biết.

Ma Tôn đến từ Ma Uyên.

Đây là chuyện mà chính miệng Ma Tôn nói cho y.

Ma Tôn nói bản thân ra đời ở Ma Uyên, là quái vật bò ra từ Ma Uyên.

Bên dưới Ma Uyên, là trầm tích ô trọc hắc ám của thế gian, cùng với vô số oan hồn ác niệm, còn có vô số tà vật. Chúng nó thi nhau cắn nuốt chém gϊếŧ, tranh đoạt quyền được “sống”.

Vì “sống”, Ma Tôn hấp thu vô số oan hồn tà vật, cùng lúc đó cũng hấp thu, chút ít ký ức còn sót lại của tà vật ác niệm.

Ma Tôn đã từng nói đùa với y, hắn sinh ra là ma, là quái vật trời sinh, hỏi y có sợ không.

Nhưng y chỉ cảm thấy, đối phương có thể giữ lại ý thức bản ngã của mình dù nắm giữ vô vàn ký ức ác nghiệt như vậy, lại không đánh mất ý chí rồi trở thành quái vật, đã là kỳ tích.

Tuy rằng Ma Tôn chưa nói rõ, nhưng y cũng đoán được, tràn ngập trong trí nhớ của những oan hồn tà vật kia đều là hỗn loạn cùng gϊếŧ chóc, có thể làm một hồn phách bình thường lâm vào điên cuồng.

Mỗi đêm trăng tròn, Ma Tôn mất khống chế cũng đã tỏ rõ.

Nhưng hôm nay Ma Tôn lại nói, hắn đã từ bên trong những ký ức đẫm máu kia, vì y tìm ra đóa hoa đẹp nhất.

Y cảm nhận nhĩ tiêm có chút nóng, xoay đầu, không nhìn đóa hoa diễm lệ kinh người kia.

Ma Tôn lại không thuận theo mà buông tha: “Trên đời này chỉ có một mình ta tặng ngươi hoa như vậy. Tiên trưởng, ngươi còn không nói ta biết, ngươi rốt cuộc có thích hay không?”

Y mới vừa bị lăn lộn đến lợi hại, mím môi, không trả lời vấn đề của Ma Tôn, thấp giọng nói: “Sao ngươi biết trên đời này không có người thứ hai tặng hoa như vậy cho ta?”

“Bởi vì hoa này ta đã bắt gặp bên trong ký ức của cổ hồn ngàn năm, sớm đã bị diệt sạch, trên đời không có ai có thể hái xuống cho ngươi. Mà ta tặng ngươi thế này……” Đầu ngón tay Ma Tôn gãi gãi trên eo y, “Trên đời này còn có ai có thể gần ngươi như vậy? Nếu có……”

Hắn nói, thanh âm khàn khàn bỗng nhiên lộ ra một chút lệ khí, “Nếu có người dám chạm vào ngươi, bản tôn chắc chắn sẽ làm hắn mãi không thể siêu sinh.”

Ma Tôn tựa hồ có điều ám chỉ.

Thân mình y ngâm nhiều năm trong thuốc tắm, tri giác nhạy bén vô cùng, làn da trên eo không chịu nổi động tác của hắn, thanh âm mang theo lệ khí của Ma Tôn lại tiến đến bên tai, không khỏi khiến y run lên.

Ma Tôn tựa hồ cảm giác được gì đó, thanh âm hòa hoãn, nói: “Được rồi, trước không nói chuyện này. Tiên trưởng, mau nói cho ta biết, hoa đẹp không?”

Y trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn nhẹ giọng đáp: “Đẹp.”

Dừng một chút, thanh âm y càng thấp, “Chỉ là, ngươi nói để lại đóa hoa này cho ta, muốn ta vĩnh viễn nhớ kỹ ngươi, nhưng ngươi vì sao lại đặt ở nơi này…… Ngày thường, ta không nhìn tới.”

Hình xăm trên lưng eo, chỉ khi cởi bỏ quần áo, cố tình xoay người với gương đồng, mới có thể thấy được.

Nếu muốn y vĩnh viễn nhớ kỹ hắn, vì sao lại không khắc ở nơi khác?

…… Để thời thời khắc khắc, y đều có thể thấy.

Ma Tôn nghe hiểu ý của y, bỗng nhiên duỗi tay ôm chặt y, thấp giọng nở nụ cười, cười đến ngực phập phồng không ngừng.

Nhưng y lại không rõ vì sao Ma Tôn bỗng nhiên cao hứng như vậy.

Qua hồi lâu, tiếng cười của Ma Tôn dần dừng lại, lực độ ôm lấy y lại không giảm bớt, thanh âm khàn khàn nói bên tai y: “Tiên trưởng, ngươi là đang oán trách ta sao?”

Nghe vậy, y không được tự nhiên mà quay đầu đi.

Nhĩ tiêm lại nóng đến lợi hại hơn.

Ma Tôn nói: “Kỳ thật ngay từ đầu, ta cũng muốn khắc hoa ở nơi dễ thấy một chút. Thí dụ như cổ, thí dụ như xương quai xanh…… Thí dụ như ngực.” Bàn tay to lớn nóng cháy của hắn một tấc lại một tấc chạm qua những nơi đó, kɧıêυ ҡɧí©ɧ y run rẩy, lại nói, “Nhưng ta luyến tiếc.”

“Ta muốn tiên trưởng vĩnh viễn đều nhớ kỹ ta, nhưng ta nghĩ đến về sau ngươi nhìn hoa mà nhớ ta, lại đau lòng. Nghĩ tới nghĩ lui, mới xăm đóa hoa này ở nơi mà chỉ ta mới nhìn thấy. Mà ngươi, về sau muốn thấy, cũng có thể thấy……”

Đầu ngón tay Ma Tôn nhẹ vỗ về lên cánh hoa kia, dừng một chút, nói tiếp: “…… Mà lúc không muốn nhìn, liền có thể không thấy.”

Sau khi nghe xong, đầu ngón tay y bỗng nhiên run lên, mở miệng. “Ta không muốn nhìn đến hoa, ta chỉ muốn nhìn ngươi.”

Lúc này đến phiên Ma Tôn trầm mặc.

“Tiên trưởng,” hồi lâu, Ma Tôn mới mở miệng, thanh âm khàn khàn, “Trên đời này, mọi người chung quy đều sẽ rời đi, chỉ là sớm hay muộn.”

Y không nói gì cả.

Ma Tôn lại ôm chặt y, đổi đề tài, “Lại nói tiếp, nguyên liệu ta xăm lên người ngươi, là Thái Cổ U Vân Tủy. Thứ này ta đã tìm rất lâu, chỉ cần nhiễm phải, vĩnh viễn không phai màu. Hơn nữa ta nghe nói, máu lưu động càng nhanh, màu sắc sẽ càng tươi đẹp…… Cũng không biết là thật hay giả.”

Ma Tôn cười bên tai y: “Mới vừa rồi ta chưa xem cẩn thận, tiên trưởng, không bằng chúng ta thử lại?”

Y đã thật sự mỏi mệt, nếu là trước kia, tất nhiên sẽ cự tuyệt. Nhưng hôm nay, y chỉ trầm mặc hồi lâu, lại dựa vào đầu vai đối phương, thấp giọng nói một tiếng.

“Được.”

Tóc đen tựa mây tán loạn, y mềm mại nằm trên đệm, giống như tuyết trắng trên đỉnh núi tan ra.

Chiếu trên gương đồng.

Nam nhân trong bóng tối chậm rãi cúi đầu, thành kính mà hôn lên sườn eo cùng đóa hoa nở rộ kia.

—— “Ca ca muốn chiết hoa, là muốn tặng cho người mình thích sao?”

Hành tẩu bên trong hoa cốc, đủ loại kiểu dáng hoa tươi nở rộ chung quanh, đủ làm người hoa cả mắt.

Gió núi vẫn ôn nhu lưu luyến bên người như cũ, thanh âm Niệm Nhi hoạt bát vang lên.

Y nao nao, “Vì sao lại hỏi như vậy?”

Niệm Nhi đương nhiên nói: “Bởi vì người trước kia cũng làm như vậy.”

Trước kia…… theo lời của Niệm Nhi, ước chừng là vạn năm trước.

Thời đại thái cổ, phong tục hẳn là có nhiều bất đồng với hiện tại.

Y đang muốn giải thích, lại nghe Niệm Nhi hứng thú bừng bừng tiếp tục nói: “Ngô hoàng đã từng dạy Niệm Nhi, mỗi loại hoa đều có hàm nghĩa khác nhau, Niệm Nhi đều nhớ rõ.”

Nàng vươn cánh tay nhỏ, chỉ vào những đóa hoa khác nhau bên trong hoa cốc.

“Đây là Hi Hơi hoa, đại biểu rằng ta chân thành tha thiết theo đuổi người; đây là Tử Diều hoa, đại biểu cho yêu thầm sâu ẩn cùng khuynh mộ; đây là Thủy Dung hoa, đại biểu cho bên nhau đến tế thủy trường lưu; mà Trường Sinh hoa vừa rồi ca ca nói, đại biểu là…… Là……Ừm, để Niệm Nhi ngẫm lại……”

Niệm Nhi nghiêng đầu suy tư.

Sau một lúc lâu, mới vỗ tay một cái, vui vẻ nói.

“Trường Sinh hoa đại biểu, là vĩnh viễn không điêu tàn, đến chết cũng không phai ái tình nhiệt liệt.”