Sinh Ra Trong Bóng Tối, Và Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 26 Thừa dịp

Edit: Hương

Không biết có phải trùng hợp hay không, giống như là đáp lại sự chờ mong của Ngụy Lam, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống ngưng tụ một làn sương mù màu trắng nhàn nhạt, sương mù chậm rãi tụ lại thành hình, đường nét rõ ràng sinh động hơn trước, đã có thể phân biệt rõ ràng các bộ phận trên cơ thể con người, nhất là đôi cánh tay rắn chắc hữu lực vươn về phía Ngụy Lam.

Có lẽ nhiệt độ đột nhiên thay đổi khiến cậu bị kích thích, Ngụy Lam lại mơ mơ màng màng tỉnh lại, ánh mắt hơi mở ra một khe hở, mờ mịt nhìn sương mù hư vô trong phòng, bởi vậy cậu cũng nhìn thấy bóng người chờ mong đã lâu trong sương mù, trong lòng không khỏi kinh ngạc, quỷ sắc này, thật đúng là một nam quỷ! Cảm xúc khó tránh khỏi có chút mất mát, nhưng giờ phút này đau đớn đã làm cho cậu không còn dư sức lực suy nghĩ lung tung, tuân theo bản năng vươn hai tay về phía bóng người kia, nhỏ giọng nói, "Nóng quá. ”

Động tác của bóng người khựng lại vài giây, sau khi nhìn thấy Ngụy Lam vì giơ cánh tay lên mà khiến máu chảy trở lại ống tiêm, lập tức đè Ngụy Lam xuống, để cậu không di chuyển lung tung.

Cánh tay cảm nhận được sự mát mẻ, ngay sau đó, cơ thể lạnh như băng kia cũng dán tới, không có cảm giác nặng nề như trong tưởng tượng, giống như được ngâm trong nước suối mát lạnh, sảng khoái không nói thành lời, đau đớn cũng giảm đi rất nhiều, nhưng mà... Không đủ.

Ngụy Lam không an phận vặn vẹo cơ thể, muốn tiếp xúc với khí lạnh, nhiệt độ cơ thể giảm xuống, nhưng nội tạng lại nóng hơn, phải làm thế nào mới tốt đây. Ngụy Lam lo lắng mở miệng, cố hết sức hít một hơi khí lạnh vào trong cơ thể.

"A. ”

Lại là tiếng khẽ thở dài như có như không, lập tức, hơi nóng từ miệng và mũi thở ra bị thổi tan, miệng bị chặn lại, Ngụy Lam vô cớ đẩy ra sau, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt. Giống như chuyện xảy ra trên nóc tòa nhà kia, cảm giác lạnh lẽo quấn lấy môi lưỡi, làm cho người ta bất an nhưng lại hưng phấn đến run rẩy.

Sương mù ngưng tụ thành bàn tay lướt qua cơ thể nóng bỏng, mang đi nhiệt độ dư thừa, sau đó trượt vào chiếc quần rộng rãi của bệnh nhân, lần theo kẽ hở, không cho đối phương thời gian phản ứng mà đột ngột dò xét càng sâu hơn.

Ngụy Lam kinh hãi mở to hai mắt, nhưng trước mắt chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trắng xóa, kêu lên đều bị chặn trong miệng biến thành rêи ɾỉ, những trải nghiệm như mơ lúc trước còn chưa tính, bây giờ cậu dám xác định mình đang tỉnh, cậu nhìn không thể nhìn rõ nhưng cậu sờ được!

Hai tay nắm chặt cánh tay đang làm loạn giữa hai chân, muốn đẩy nó ra người mình, nào ngờ bóng người này lại chống lại cậu, càng từ chối, thứ trông như ngón tay kia càng tiến về phía trước. Càng nhiều cảm giác mát mẻ từ chỗ sâu được khuếch tán ra, xoa dịu sự khô nóng của nội tạng, Ngụy Lam thoải mái đến mức quên chống cự, mặc cho bàn tay kia làm bậy.

Bóng người chuyển động, Ngụy Lam nhận thấy bóng người từ bên người di chuyển lên phía trên, vẫn không cảm nhận được bất kỳ trọng lượng nào. Đôi môi lạnh lẽo không ngừng hạ xuống những nụ hôn ở trên trán và má cậu, so với an ủi, càng giống như là lấy lòng trước khi làm chuyện xấu. Trong lòng Ngụy Lam mơ hồ nổi lên dự cảm không tốt, nhưng cơ thể vừa mới được khỏi bệnh lại lười biếng đến mức không nghe theo chỉ huy của cậu.

"Này..." Vừa định bày tỏ sự bất mãn, miệng lại bị chặn lại, Ngụy Lam không nghĩ tới bóng người này hóa ra có thể lưu manh như thế, đối với kháng nghị của cậu thực hiện chính sách nhẹ nhàng trấn áp, quên đi, dù sao mát lạnh cũng rất thoải mái, tùy nó đi.

Nhưng mà, Ngụy Lam không ngờ tới chính là, trong lúc cậu cảm thấy lười biếng, lại bị bóng người kia lợi dụng, ngón tay lạnh lẽo tùy ý lui về phía sau, cậu còn chưa kịp mừng thầm, cậu đột nhiên ý thức được có thứ gì đó đang cố gắng chen vào, cảm giác đau đớn quen thuộc này khiến cậu vô cùng khó chịu. Không đúng! Không, tôi không thể! Cảm xúc quen thuộc lại xa lạ này chất chồng như núi trong đầu, không nên như vậy!

Trong lòng Ngụy Lam dao động mãnh liệt mà thẳng thắn, dùng phương thức trực tiếp nhất truyền đạt cho bóng người, hành động xâm lược đột nhiên dừng lại, có chút bối rối lui ra, sương mù lập tức tán loạn, chạy trốn biến mất không thấy bóng dáng, trong phòng bệnh ngoại trừ tiếng thở dốc nặng nề của Ngụy Lam, thì không còn gì khác.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Vô lý đến mức khiến người ta không dám tin. Ngụy Lam ngơ ngác trợn tròn hai mắt nhìn về phía bóng người biến mất, nơi đó đã không còn gì. Nếu không phải trong cơ thể còn lưu lại xúc cảm rõ ràng, cậu thật nghi mình đã sinh ra ảo giác, vậy rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ mình thật sự bị quỷ quấn lấy? Hay là một nam quỷ không hại người chỉ cướp sắc?

Nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra nguyên nhân, vẫn sửng sốt đến khi nghe được tiếng bước chân của y tá đến lấy bình, Ngụy Lam mới phục hồi tinh thần, ngàn lời vạn ngữ chỉ tổng kết ra hai chữ, "Mẹ kiếp! ”

Hai ngày kế tiếp trôi qua tương đối bình thường, không có quỷ ảnh tập kích vào ban đêm, cũng không có người sống đến thăm bệnh, gọi điện thoại cho các anh em để nói chuyện, cũng bị lấy lý do bận rộn mà từ chối, Ngụy Lam bắt đầu nghi ngờ mình có phải cứ như vậy bị lãng quên ở một góc thế giới tự sinh tự diệt hay không.

Kết quả kiểm tra lại vẫn không có vấn đề gì, Ngụy Lam yêu cầu xuất viện, bác sĩ cũng không ngăn cản, nhưng vẫn cho Ngụy Lam một tờ giấy đề nghị nghỉ ngơi.

Lúc này Ngụy Lam ngược lại rất nghe lời, không vội trở lại làm việc, mà ngoan ngoãn ở nhà ngủ một giấc đến khi trời tối, Hàn Chiêu bị bắt phụ trách đón người xuất viện, sau khi nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Ngụy Lam, chỉ từ kẽ răng nặn ra một câu, "Cậu chính là gia súc. ”

Sở dĩ lúc này Ngụy Lam không lập tức trở về làm việc là bởi vì trong lòng còn chưa thể tiêu hóa hết, tâm phiền ý loạn cũng rất khó tập trung vào công việc. Về chuyện bóng dáng người kia, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu là chuyện lớn, cái bóng kia năm lần bảy lượt giúp mình, nếu không hại mình, mặc kệ cũng không sao cả, còn nếu là chuyện nhỏ, tình huống tối hôm đó thật sự không lạc quan, nói không chừng người nọ khắp nơi giúp mình chính là có mưu đồ khác, lỡ như ân tình tích ít thành nhiều, mà cậu không kham nối bị yêu cầu trả giá bằng mạnh thì làm sao bây giờ?

Nhưng cậu thật sự không phải là sinh vật có thể nghĩ đến những vấn đề phức tạp, càng nghĩ càng loạn, cậu quyết định không nghĩ nữa, cái quái gì còn không bằng ngủ vài ngày, quên đi tất cả những chuyện phiền lòng khó hiểu không thể giải thích được.

Nếu đã quyết định thì phải hành động, kỳ nghỉ của Ngụy Lam quả thật đã quán triệt lối sống "gia súc", ngoại trừ ăn thì là ngủ, được nghỉ ngơi đầy đủ đã đánh mất từ lâu, cả người nhìn có tinh thần không ít, coi như là trong họa có phúc.

Giấc ngủ thoải mái bị tiếng chuông điện thoại quấy nhiễu, Ngụy Lam bất mãn cầm lấy điện thoại bên gối, nhìn lướt qua id người gọi, "Hàn Chiêu? ”

"Ngụy Lam, anh ở nhà à?” Giọng của Hàn Chiêu có chút lo lắng.

"Ở đây, làm sao vậy. ”

"Lục Dương đã về chưa? ”

Này? Ngụy Lam bới tóc rối bời, lảo đảo đứng lên, vừa gọi tên Lục Dương, vừa tìm cả phòng một lần, "Cậu ấy không có ở nhà, mới hơn tám giờ, thời gian này nói không chừng còn đang tăng ca. ”

"Không có, vừa rồi chúng tôi chuẩn bị về cùng nhau, hắn nói muốn đi vệ sinh, sau đó không đi ra nữa, điện thoại còn gọi không được. ”

"Cậu vào tìm đi. ”

"Đây không phải nói nhảm sao!" Giọng Hàn Chiêu đã có chút tức giận, "Tôi đã vào tìm thử, ngay cả bóng người cũng không có, bây giờ tôi đang chuẩn bị đến phòng an ninh điều tra camera giám sát, cậu mau tới giúp tôi tìm người. ”

Tòa nhà văn phòng đèn đuốc sáng trưng, nhưng không thấy có người ra vào, Ngụy Lam gõ cửa phòng an ninh, nửa ngày không có ai đáp lại, thử xoay tay nắm cửa thế nhưng cửa không khóa, bên trong không có bóng dáng của Hàn Chiêu, chẳng lẽ là ở trên lầu? Ngụy Lam vừa gọi điện thoại cho Hàn Chiêu, vừa ấn nút thang máy.

"Người dùng bạn gọi đang ngoài vùng phủ sóng, xin vui lòng gọi lại sau ..."

Không phải, ngay cả điện thoại của Hàn Chiêu cũng không liên lạc được. Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, Ngụy Lam liên tục gọi điện thoại cho Hàn Chiêu, bước vào thang máy. Con số màu đỏ tươi trên bảng hiển thị chậm rãi nhảy lên, từng tầng từng tầng từng tầng lên cao, nhưng vào lúc này, Ngụy Lam đột nhiên ý thức được một vấn đề, cậu chỉ lo gọi điện thoại, quên nhấn nút tầng, thang máy sao lại tự mình đi lên? Nói không chừng bọn Hàn Chiêu ở tầng mười ấn thang máy? Cũng có thể là nhân viên mới tan tầm ở các tầng khác nhấn.

Ngụy Lam vội vàng nhấn nút tầng mười, cũng may thang máy cũng không dừng lại ở tầng khác, trực tiếp leo lên tầng mười. Khi con số đỏ tươi rốt cục biến thành con số mười, Ngụy Lam không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía con số kia, thang máy của tòa nhà văn phòng này tốc độ nâng lên rất nhanh, lên tầng mười lâu như vậy sao? Hơn nữa... Tại sao cửa thang máy vẫn chưa mở?

Ánh đèn lách tách lóe lên, so với vừa rồi tối hơn một chút. Ngụy Lam bấm nút mở cửa, cửa thang máy vẫn không nhúc nhích, không phải là bị kẹt chứ? Gần đây xui xẻo lên đến đỉnh điểm, Lục Dương còn chưa tìm được, Hàn Chiêu lại không liên lạc được, bây giờ ngay cả mình cũng bị nhốt trong thang máy không ra được.

Bất đắc dĩ ấn nút gọi khẩn cấp chờ cứu viện, thời gian từng giây từng phút trôi qua, không nhận được phản hồi của nhân viên cứu hộ, điện thoại cũng không gọi được, mồ hôi lạnh bắt đầu phủ đầy trán, "Tình huống này không ổn. ”

"Trả... Cho... Tôi..."

Âm thanh quái dị khó nghe truyền đến từ sau lưng, Ngụy Lam thuận miệng đáp: "Cô nói cái gì vậy? ”

Chờ đã! Vừa rồi cậu là người duy nhất vào thang máy, phía sau không có người! Ngụy Lam đột nhiên xoay người, phía sau lại không có gì, giọng nói kia chân thực đến mức tuyệt đối không thể là ảo giác.

"Trả... Cho... Tôi..."

Không thể nhầm được, giọng nói này ở trong thang máy, dưới chân! Không xong rồi. Ngụy Lam lui về phía cửa, cảnh giác nhìn con quỷ nằm sấp trên mặt đất, đây chính là thang máy lúc trước xảy ra tai nạn, cô gái trước mắt là cô gái ngã chết trong thang máy.

"Tôi không lấy đồ của cô." Nói xong, Ngụy Lam bám lấy khe hở giữa cửa thang máy, dùng sức lực toàn thân muốn đẩy ra, sự thật chứng minh, cách làm này có chút khác thường.

Cô gái im lặng đến gần Ngụy Lam, bụng bị giày cao gót chọc thủng không ngừng toát ra máu đen thối, kéo ra một vệt đen kịt, tiếng lòng bàn tay nện trên mặt đất, tiếng cơ thể bị kéo lê vang lên trong không gian kín mít yên tĩnh nghe đặc biệt rõ ràng, đập thẳng vào lỗ tai truyền vào trong đầu.

Bàn tay lạnh lẽo trơn tuột giật mạnh ống quần, nắm chặt đùi Ngụy Lam, Ngụy Lam ra sức đá thứ ghê tởm vừa trèo lên, tiếp tục chống cửa thang máy. Đều có cảm giác lạnh lẽo giống nhau nhưng cảm xúc lại bất đồng, cái lạnh kia, tràn đầy tình cảm, tràn ngập thiện ý thăm dò tiếp cận mình, mà trước mắt này, dường như chỉ muốn kéo cậu vào vực sâu vô tận, không màng tất cả tùy ý lôi kéo.

Là quỷ thì sao, cho dù hành vi bất ngờ kia làm cho cậu cảm thấy hoảng sợ, nhưng cảm giác kề sát vào nhau, cậu cũng không chán ghét, thậm chí còn có cảm giác rất quen thuộc, so sánh với cảm xúc truyền tới từ trên đùi bùi giờ, cậu rất khát vọng bóng người kia bây giờ có thể xuất hiện trước mặt cậu.

Gió mát dường như có thể đọc hiểu được trong lòng của Ngụy Lam, tràn vào từ lỗ thông hơi trên đỉnh đầu, nhưng cũng chỉ là một luồng mà thôi, thanh phong đùa giỡn xoay quanh bên người Ngụy Lam, không làm theme bất kỳ hành động nào.