Sinh Ra Trong Bóng Tối, Và Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 27 Ngõ cụt

Edit: Hương

Ngụy Lam không động đậy, sương mù mát mẻ kia cũng không nhúc nhích, hai bên cứ giằng co như vậy, cuối cùng kết thúc với sự nhượng bộ của Ngụy Lam.

"Anh Quỷ, tôi sai rồi được không, giúp tôi mở cửa đi. "Ngụy Lam hết lần này đến lần khác đá văng nữ quỷ đang bò lên, cũng không cảm thấy sợ hãi, động tác của nữ quỷ này như một người máy kẹt vỏ, chỉ biết lặp lại động tác giống nhau và lời nói giống nhau, nhưng cậu thật sự không nhớ rõ mình cầm cái gì mà để cho nữ quỷ ghi hận như vậy.

Sương mù càng lúc càng dày đặc, lay động một chút rồi dừng lại, như đang do dự có nên dễ dàng giúp việc này như vậy hay không.

Ngụy Lam có chút dở khóc dở cười, hiện tại sương mù cũng không ngưng kết thành hình người, nhưng cậu thế nhưng có thể rõ ràng nhận ra sương mù này chính là tên kia, thật sự tồn tại, không phải là mơ, hơn nữa tên này có thể nghe hiểu mình đang nói cái gì, nhưng lải nhải với một đám sương mù khiến cậu cảm thấy mình thật sự ngu ngốc.

Liên tưởng đến hành động lúc trước của bóng người kia hết lần này đến lần khác, Ngụy Lam không khỏi có chút xấu hổ. Không biết đối phương tồn tại là một chuyện, bây giờ biết đối phương tồn tại, hơn nữa người này ở ngay trước mặt mình, những chuyện hoang đường trước kia có chút khó đối mặt.

"Anh không phải thật sự có mục đích gì nên mới giúp tôi chứ?" Nghi vấn của Ngụy Lam khiến sương mù thở dài một trận, cũng không muốn gây khó dễ thêm nữa.

Sương mù cuồn cuộn đến gần cửa thang máy, thấm vào khe cửa, cố gắng cưỡng chế mở cửa thang máy ra. Vài tiếng vang nhỏ truyền đến từ đỉnh đầu, Ngụy Lam không khỏi căng thẳng, tiếng kia giống như là tiếng dây cáp thép ma sát vào nhau, cùng lúc đó, nữ quỷ lại một lần nữa kéo chặt ống quần Ngụy Lam, cười khanh khách. Thang máy bất ngờ rung chuyển hơi rơi xuống.

"Nhanh lên! Cô ấy muốn ngã chết tôi!" Ngụy Lam nói ra những lời này đồng thời cảm thấy sương mù lạnh như băng kia đem thân thể của mình hoàn toàn bao bọc lại.

Cửa bị đẩy ra một khe không quá rộng, mặt đất ngoài cửa cao hơn thang máy mười cm, thang máy quả nhiên rơi xuống. Ngụy Lam vươn hai tay ra trước, để bả vai kẹp ở khe hở, dùng tay chân giúp sương mù đẩy cửa ra. Một chút nữa, bây giờ chỉ có thể thò ra cánh tay và bả vai, chỉ cần đầu và nửa người trên có thể chen ra là được rồi!

Cùng với tiếng ma sát kim loại chói tai, thang máy lại rung chuyển kịch liệt, đột nhiên rơi xuống một đoạn lớn, lại đột nhiên dừng lại, như bị cái gì đó kẹt lại, Ngụy Lam hoảng sợ nhìn mặt đất cao chừng nửa mét, nếu như thang máy không bị kẹt, cánh tay của cậu có phải sẽ bị kẹt đứt hay không? Quên đi, nếu như thật sự rơi xuống, người cũng ngã chết rồi còn quan tâm đến cánh tay làm gì.

Ra khỏi đây!

Giọng nói kia trực tiếp truyền vào đại não, chấn động tinh thần khiến Ngụy Lam giật mình, cậu lại xuất thần vào thời khắc nguy hiểm như vậy, thực sự không nên.

Âm thanh ma sát bị gián đoạn, có thể rơi bất cứ lúc nào, bởi vì đẩy mạnh cửa gây ra lắc lư, cũng có thể tăng tốc độ mài mòn của cáp thép. Thời khắc sinh tử đánh cược một trận, thay vì cẩn thận đẩy ra, còn không bằng một hơi lao hết ra ngoài, sống chết là số phận!

Thở ra một hơi thật dài, Ngụy Lam thoáng thả lỏng sức lực, hít sâu, sau đó đột nhiên dùng lực, chống hai tay sang hai bên, sương mù cũng cực kỳ ăn ý bộc phát ra sức lực kinh người. Ngay bây giờ! Chỉ trong nháy mắt, khe hở mở cửa thang máy đủ để đầu và thân trên ra ngoài, Ngụy Lam nhanh chóng cuộn tròn hai chân, cả người cuộn thành một đoàn, dùng thời cơ hoàn hảo chui ra khỏi thang máy.

Một tiếng nổ lớn vang lên, cửa thang máy mất đi lực để mở ra đóng chặt lại, rung chuyển dữ dội quả nhiên làm gia tăng ma sát của cáp thép, thang máy đúng như dự đoán rơi xuống vực sâu.

Ngụy Lam chật vật đứng lên, đá văng cánh tay gãy đang nắm chặt ống quần, nói một tiếng với không khí, "Cảm ơn. ”

Sương mù không ngưng tụ nữa, chỉ là mờ mịt vờn quanh bên người Ngụy Lam, một tấc cũng không rời đi theo cậu. Ngụy Lam chưa từng tới tầng nơi công ty Lục Dương làm việc, chỉ biết là ở tầng mười, phóng mắt nhìn lại, hai bên hành lang xa tít tắp cđều là cửa, tầng này không quá cũng có thể chứa được bốn năm công ty cỡ trung bình, cũng may ngoài cửa có biển quảng cáo, đi tìm từng người một là được.

Ánh đèn trong hành lang nhàn nhạt, cửa hai bên đóng chặt lại, công ty Lục Dương làm việc cũng đã khóa cửa, xuyên qua cửa kính, có thể nhìn thấy bóng tối trong phòng làm việc, không giống có người tăng ca.

"Người đã đi đâu vậy? "Ngụy Lam nhỏ giọng nói thầm, dưới lầu cũng không có, trên lầu cũng không có, hai tên kia không phải đang chơi cậu chứ? Đang muốn xoay người đi về, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy cửa cuối hành lang còn sáng đèn, bảng hiệu kia cũng nổi bật khiến người ta khó có thể bỏ qua, Ngụy Lam nhịn không được đến gần vài bước.

Tại sao dược phẩm CK lại ở đây? Cậu nhớ rõ dược phẩm CK là có nhà máy độc lập, chẳng lẽ đây là chi nhánh công ty hoặc là bộ phận độc lập khác? Ngụy Lam bước nhanh hơn, đợi đến gần mới nhìn thấy một dòng chữ nhỏ ở cuối bảng hiệu. Quả nhiên là như thế, nơi này là công ty con phân phối thuốc CK, xưởng chủ yếu dùng để sản xuất, nơi này hẳn là nền tảng vận chuyển chuyên dụng.

Cửa mở ra, không biết có phải còn có người tăng ca hay không, Ngụy Lam biết không được phép vào công ty của người ta như vậy là vi phạm pháp luật, nếu bị người tăng ca nhìn thấy thì càng không tốt, nhưng cậu chính là không khống chế được hai chân mình, bước đi chậm rãi mà nặng nề đi về phía đại sảnh văn phòng sáng đèn.

Cũng không nhìn thấy nhân viên tăng ca, có thể là tạm thời rời đi, chỉ cần cậu tuần tra một vòng rồi nhanh chóng đi ra ngoài, không bị phát hiện là được, Ngụy Lam không ngừng thuyết phục chính mình đè nén cảm giác tội lỗi nho nhỏ trong lòng. Trên bàn làm việc rất tùy ý bày một ít bảng, bao gồm người nhận, số lượng hàng hóa, còn có danh sách hàng hóa.

Không hổ là nhà sản xuất thương hiệu nổi tiếng, bên nhận hàng phần lớn đều là chuỗi nhà thuốc nổi tiếng, còn có các bệnh viện lớn, trong danh sách không ngoài ý muốn cũng có tên của nhà thuốc Hối An và viện dưỡng lão Mai Giang. Ngụy Lam lật xem từng trang từng trang danh sách kia, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, đương nhiên, đó là trước khi nhìn thấy danh sách kỳ lạ kia.

Danh sách cuối cùng, thông tin ghi ít đến đáng thương, không có bên nhận hàng, không có tên hàng hóa, chỉ có khối lượng và ngày vận chuyển, hơn nữa chữ ký của người nhận dưới danh sách càng làm cho Ngụy Lam kinh ngạc hơn.

Đàm Trinh, chính là cô gái chết trong thang máy, cũng chính là nữ quỷ vừa mới quấy rối cậu. Ngụy Lam vuốt ve chữ ký trên danh sách, cái tên này, không xuất hiện trong danh sách mà Từ Dĩnh để lại, tuổi tác cũng không đúng, Đàm Trinh còn chưa tới hai mươi bốn tuổi, không có khả năng làm việc cùng Từ Dĩnh, nên không thể xem cô là người liên quan của một loạt sự kiện kia, nhưng Đàm Trinh cũng là nhân viên chế dược CK, điều này làm cho người ta không thể không suy nghĩ nhiều, nguyên nhân gốc rễ của vấn đề có phải nằm ở chế dược CK không.

Hành lang trống trải yên tĩnh mơ hồ truyền đến tiếng chuông điện thoại quen thuộc, đó là tiếng chuông điện thoại di động của Lục Dương, cho dù là tiếng nhạc êm dịu đến đâu dưới bầu không khí căng thẳng như vậy đột ngột vang lên cũng khiến người ta giật nảy mình. Ngụy Lam ấn trái tim không ngừng nhảy lên của cậu, gấp danh sách thành từng miếng mảnh nhỏ rồi nhét vào trong túi, rón rén rời khỏi đại sảnh văn phòng chế dược CK.

Tiếng nhạc chuông cách đây không xa, theo hướng phát ra tiếng chuông, Ngụy Lam rất nhanh tìm đến nhà vệ sinh nằm bên cạnh lối thoát hiểm, vừa liếc mắt đã thấy Lục Dương đứng ở góc tường với vẻ mặt thất thần, điện thoại di động rơi trên mặt đất không ngừng đổ chuông, hắn cũng không để ý tới. Ngụy Lam không chút khách khí kéo Lục Dương xuống dưới ánh đèn sáng ngời, bốp bốp hai bạt tai tát đỏ hai má tuấn tú, nhìn đôi mắt trống rỗng thất thần kia một lần nữa tập trung mới coi như yên tâm.

Điện thoại tiếp tục vang lên, Ngụy Lam thay Lục Dương nghe máy, "Hàn Chiêu, anh đi đâu vậy? ”

"Tôi còn muốn hỏi cậu." Giọng điệu của Hàn Chiêu không thân thiện lắm, nghe ra một bụng tức giận, "Tôi nói tôi đang chờ cậu trong phòng an ninh, cậu chạy đi đâu vậy? Tôi thấy cậu chạy vào thang máy, gọi thế nào cũng không để ý đến tôi, tôi thấy thang máy dừng ở tầng mười, liền đuổi theo tìm, nhưng tìm mãi không thấy đâu. ”

"Tôi tìm được Lục Dương rồi, bây giờ bọn tôi đang ở tầng mười. ”

"Đừng đùa nữa, tôi cũng ở tầng 10, ngay bên cạnh nhà vệ sinh ở lối thoát hiểm, hai người ở đâu? ”

Như vừa tỉnh mộng, Ngụy Lam và Lục Dương không nói gì nhìn nhau, bây giờ bọn họ đang đứng trước cửa nhà vệ sinh, sau lưng chính là hành lang trống rỗng, nào có bóng dáng của Hàn Chiêu, "Bọn tôi cũng ở cửa nhà vệ sinh. ”

Hàn Chiêu dường như cũng nhận ra tình huống không thích hợp, cơn tức giận thoáng chốc tiêu tan một nửa, nghiêm túc trả lời, "Tôi không nhìn thấy các cậu. ”

Rõ ràng đang ở cùng một vị trí, thế nhưng không nhìn thấy đối phương, Ngụy Lam không thể không tiếp nhận sự thật bi thương này, "Được rồi, nhóm tôi có thể lại gặp quỷ rồi, bây giờ anh đến thang máy xem thang máy lúc trước xảy ra tai nạn, xem cửa đóng hay mở." Trước khi phá cửa thoát ra ngoài, tuy rằng cửa bên trong thang máy tự động đóng lại, nhưng cửa bên kia tường hẳn là còn lưu lại khe hở mới đúng.

"Đóng.” Hàn Chiêu trả lời.

"Thử bấm thang xem có vận hành bình thường không. ”

"Ách... Mọi thứ đều bình thường, tốt lắm. ”

"Được rồi." Ngụy Lam bất đắc dĩ lựa chọn đối mặt với hiện thực, "Bọn tôi bị vây, bị nhốt ở một không gian tầng mười khác, cậu ở đó cầu nguyện cho bọn tôi đi. ”

Cúp điện thoại, Ngụy Lam kéo Lục Dương đi tới trước thang máy xảy ra tai nạn, cậu tới thì sẽ bình an vô sự, dù sao cậu cũng không thể ra ngoài, không bằng ngồi xuống nói chuyện phiếm, "Vừa rồi cậu đứng trong nhà vệ sinh làm gì vậy? ”

"A! Phải, tôi đã thấy cô gái đó! "Lục Dương còn chưa kịp bình tĩnh lại từ trong khϊếp sợ, Ngụy Lam nhắc tới mới nhớ đến chuyện mình gặp phải cách đây không lâu, "Cô ấy gọi điện thoại trước cửa công ty, giọng rất nhỏ, nghe không rõ lắm, hình như là đang tống tiền ai đó, vừa gọi điện thoại vừa đi vào nhà vệ sinh, tôi biết cô ấy không còn sống, vẫn không nhịn được đi theo. Sau đó, tôi không biết gì nữa. ”

"Tống tiền? Cậu có chắc là cô ấy đang gọi tống tiền không?" Ngụy Lam lập tức lấy lại tinh thần, hai mắt sáng bừng nhìn chằm chằm Lục Dương.

"Chắc chắn, đúng là tống tiền, hơn nữa số tiền cô ấy yêu cầu là một trăm vạn, cô ấy nói trong tay cô ấy có chứng cứ, về phần chứng cứ gì, đối phương là ai, những thứ này đều không nghe thấy. ”

Tống tiền và chứng cứ, những mảnh vỡ rải rác kia dường như có thể xâu chuỗi lại, điều này không khỏi làm cho cậu nhớ tới ngày xảy ra tai nạn, tiện tay nhặt lên cái usb kia, chỉ sợ bên trong có cái gì đó rất khó lường. Khó trách Đàm Trinh vẫn dây dưa nói "Trả lại cho tôi", chắc chắn là chỉ cái usb kia, nói không chừng Lục Dương mất tích cũng là Đàm Trinh cố ý sắp xếp, chỉ vì dẫn cậu tới đây.

"Cái kia... Vẫn luôn đi theo cậu à? "Lục Dương run giọng hỏi, ánh mắt nhìn về phía sau Ngụy Lam, "Người lúc trước đi theo cậu về nhà cũng là nó đúng không? ”

Ngụy Lam bị Lục Dương hỏi không rõ nguyên nhân, tư duy nhảy lên quá nhanh, "Cậu nói gì vậy? Cái nào? ”

"Cậu không nhìn thấy nó? Sương mù bên cạnh cậu, trước đây cũng đã về nhà với cậu. ”

"Tôi quên không nói với cậu." Ngụy Lam cười, quay đầu trêu đùa mà nói với sương mù phía sau, "Anh Quỷ, giúp người thì giúp đến cùng, dẫn bọn tôi ra ngoài đi. ”