Edit: Hương
"Điện giật! "Giống như là trong lòng có cảm ứng, mấy người ở đây cùng nhau đưa ra kết luận như vậy. Dưới bàn trà tìm được một đoạn dây điện bị cháy, điện thoại di động nổ tung cũng được tìm thấy trong khe hở bên cạnh sô pha.
Trần Diễm Hoa vẻ mặt kỳ quái nhìn đống đổ nát, lau mồ hôi lạnh trên trán, "Đây chính là hậu quả vừa sạc vừa gọi điện thoại sao? ”
"Chỉ sợ đúng là như vậy, nhưng không đơn thuần như vậy, có trời mới biết cuộc gọi này có phải là cố ý gọi tới hay không, điện thoại di động đã bị hư hỏng nghiêm trọng, không biết còn có thể khôi phục số liệu hay không." Ngụy Lam yên lặng nghe từng tiếng vang rất nhỏ trong phòng, vượt qua cảm giác chật chội không thoải mái, không biết có phải ảo giác hay không, đường như luôn có bóng dáng mơ hồ lướt qua, quay đầu nhìn lại thì không nhìn thấy nữa.
Tai nạn ở bãi đậu xe ngầm không phải là ngoài ý muốn, Từ Dĩnh nhảy lầu không phải ngoài ý muốn, tai nạn xe cộ của Phương Họa Lỵ không phải là ngoài ý muốn, Tôn Đại Dũng bị điện giật chắc chắn cũng không phải là ngoài ý muốn, mặc dù điện giật lần này so với mấy sự kiện trước bình thường hơn nhiều.
Không khí ngột ngạt nhớp nháp giống như có vô số xúc tu vô hình quấn quanh thân thể, cố gắng đè ép không khí trong l*иg ngực, Ngụy Lam không muốn hít một hơi thật sâu nhưng lại bị cảm giác hít thở không thông này bức bách buộc phải hít vào mùi hôi thối kia.
Buồn nôn, sợ hãi, áp lực, cảm giác bài xích đột ngột ập đến tay chân, trong đầu hiện lên cảnh tượng hỗn loạn, cảm giác chật chội quen thuộc, ánh mắt khô khốc không thể chảy nước mắt, đầu Ngụy Lam đau như búa bổ đứng ở nơi đó không thể nhúc nhích.
Phát hiện trạng thái của Ngụy Lam không ổn, Trần Diễm Hoa rất lo lắng, vừa rồi còn tốt, chỉ trong nháy mắt, Ngụy Lam trước mặt nhắm chặt hai mắt cúi đầu như bị quỷ ám, , hai tay che mắt đứng bất động, mồ hôi dọc theo cằm liên tiếp nhỏ xuống, chỉ có vẻ mặt thống khổ coi như bình thường.
Trần Diễm Hoa thận trọng tới gần Ngụy Lam, vươn tay muốn kéo bàn tay đang che mắt của Ngụy Lam, "Ngụy Lam? Em không sao chứ?”
"Đừng chạm vào tôi! ”
Trần Diễm Hoa bị Ngụy Lam kinh hãi đẩy ra, sững sờ không dám tới gần, hai mặt nhìn nhau với Doãn Hàng đang đứng ở một bên không biết làm sao, đành phải thăm dò gọi tên Ngụy Lam.
Nhìn không rõ, nghe không rõ, cảnh hỗn loạn trước mắt làm cho Ngụy Lam không cách nào phân biệt được là thật hay ảo, ánh sáng mờ ảo, rất nhiều người đang nói chuyện, không biết bọn họ đang nói cái gì, chỉ biết giọng điệu làm cho người ta không vui, những bóng người đó vây quanh bên người cậu, cào cấu cánh tay cậu, liều mạng mở miệng muốn kêu cứu nhưng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, trái tim đau đến mức sắp ngừng đập, đừng chạm vào tôi, đừng tới gần, "Ai đó cứu tôi với! ”
Một tiếng kêu bi thương thê lương xoay quanh trong căn phòng trống trải chìm vào tĩnh lặng, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến không ai kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngụy Lam ngã xuống đất bất tỉnh, sự im lặng kéo dài đến khi xe cứu thương đưa Ngụy Lam vào phòng cấp cứu, mỗi người ngồi đây đều có vẻ mặt nghiêm túc.
"Anh ấy có thấy gì không?" Lữ Duy cau mày nhìn về phía phòng cấp cứu, "Căn phòng kia làm cho người ta rất không thoải mái, tôi luôn cảm thấy bên trong chật ních người. ”
Doãn Hàng bị lời nói của Lữ Duy làm cho sợ hãi, tóc gáy cả người đều dựng lên, "Anh đừng dọa tôi, sao tôi lại không có cảm giác gì? ”
Sự lo lắng của Trần Diễm Hoa không hề giảm bớt chút nào, tuy rằng cô không nhìn thấy gì cả, nhưng căn phòng kia mang đến cảm giác ngột ngạt và khó chịu không thể bỏ qua, nhưng cô lo lắng nhất vẫn là Ngụy Lam, trạng thái của Ngụy lam quá mức quỷ dị, đau khổ không thể giải thích được như có một bàn tay hữu hình đang bóp lấy cổ họng cô, truyền tải rõ rệt sự bất an và khó chịu này.
"Cậu ấy... Rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì? Ở thời gian và địa điểm chúng ta không biết, đã trải qua chuyện gì..." Thanh âm của Trần Diễm Hoa càng ngày càng yếu ớt, bởi vì trong lòng cô đã có suy đoán.
"Có thể liên quan đến nhiệm vụ lúc trước không?" Doãn Hàng đáp lại suy nghĩ trong lòng Trần Diễm Hoa, dường như cũng đã cân nhắc kỹ lưỡng mới lựa chọn mở miệng, giọng điệu cố gắng đè nén biểu hiện ra sự phẫn nộ bất bình trong lòng, "Khi chúng tôi nhận được mệnh lệnh xông vào hội trường, chỉ nhìn thấy tinh thần của cậu ấy hoảng hốt đang ôm Tiếu đội toàn thân đầy máu, không có bất kỳ người nào tận mắt chứng kiến trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho dù trong tay anh Ngụy thật sự có cầm hung khí, nhưng cậu ấy sẽ vô duyên vô cớ làm như vậy sao? Lùi một bước mà nói, coi như là cậu ấy thật sự có ác ý muốn làm tổn thương Tiếu đội, cấp trên không xử lý không phải cũng rất kỳ lạ hay sao? ”
Lữ Duy đẩy kính, cúi đầu, giấu biểu cảm trên mặt trong bóng tối, "Không chỉ kỳ lạ ở điểm này, vì sao cấp trên lại giữ im lặng với nhiệm vụ kia? Làm như không có chuyện gì xảy ra, làm cho sự việc biến thành như bây giờ. ”
"Đúng vậy, tôi không hiểu, vì sao cấp trên lại không bình luận gì về chuyện này, cứ để lời đồn tùy ý lan truyền”. nắm đấm nắm chặt không ngừng run rẩy , Doãn Hàng phẫn nộ đấm mạnh vào bức tường cứng rắn, "Đây là chuyện gì vậy! ”
"Những chuyện này tốt nhất không nên nói nhiều." Hiếm khi Lưu An luôn im lặng mở miệng.
Đấm tường để trút lửa giận lại bị Lưu An thổi bùng lên, "Cậu bớt ở chỗ này châm chọc đi, đừng tưởng rằng chúng tôi không nhìn ra, suốt ngày trách móc Ngụy ca, cậu quan tâm làm gì? Nếu đã khó chịu như vậy còn ở trong đội làm gì, chuyển sang đội khác không phải tốt hơn sao?" Doãn Hàng không để ý đang ở tình huống như thế nào nữa, túm cổ áo Lưu An định vung nắm đấm nhưng bị Lữ Duy và Trần Diễm Hoa ngăn lại.
"Chậc." Lưu An khinh thường hừ lạnh, đổ them dầu vào lửa, "Có phải các cậu đã quên Chung Quốc Hán và Trương Ninh không? ”
Lời này của Lưu An thành công khiến Doãn Hàng tỉnh táo lại, trong hành lang lâm vào sự yên lặng, Chung Quốc Hán vốn là một trong những thành viên của đội một, Trương Ninh là thành viên đội 2, là vị hôn phu của Trần Diễm Hoa, vốn hôn lễ đã định sẵn nhưng đột nhiên lại đề nghị từ chức, còn để lại cho Trần Diễm Hoa một lá thư giải trừ hôn ước, từ đó không thấy tung tích. Tất cả những chuyện này xảy ra không lâu sau chiến dịch bao vây kia, không phải chỉ có hai người này, lúc ấy cảnh sát và binh lính cùng tham gia chiến dịch cũng có mấy người mất tích, làm sao có thể không nghi ngờ.
"Lúc đó cậu được gọi đi nói chuyện." Trần Diễm Hoa nhẹ giọng hỏi Lưu An, "Phía trên nói cái gì? ”
Lưu An mím môi nhìn Trần Diễm Hoa, hắn biết Trần Diễm Hoa không có địch ý đối với hắn, do dự một chút vẫn là thành thật trả lời, "Người tung tin đồn Ngụy Lam làm Tiếu đội bị thương là tôi, cấp trên cũng không nói rõ cho tôi biết chuyện đó có phải là sự thật hay không, cũng từ chối trả lời tất cả vấn đề mà tôi đưa ra, chỉ yêu cầu tôi không được bàn tán về chuyện này nữa, nếu không cũng sẽ cho tôi biến mất từ nơi này. Đồng thời yêu cầu tôi giám sát những người khác để báo cáo về vấn đề này. ”
"Vậy anh sẽ báo cáo những gì chúng tôi nói hôm nay cho cấp trên sao? "Doãn Hàng khinh miệt nhìn Lưu An, người này luôn mang theo cảm giác không hợp nhau, làm cho người ta không thân cận được, tuy rằng nội tâm cũng không cho rằng Lưu An sẽ đi mật báo, nhưng ngoài miệng vẫn nhịn không được mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Cậu nghĩ thế nào cũng được.” Lưu An không vui quay đầu sang một bên.
"Để tôi nói một câu cuối cùng." Trần Diễm Hoa đi đến bên cạnh Lưu An, thấp giọng nói, "Tôi có thể lý giải như này, bởi vì Chung Quốc Hán và Trương Ninh biết điều gì đó, hơn nữa có thể sẽ công bố ra những tin tình báo này, cho nên bị cấp trên "quét sạch"? ”
Quét sạch.
Từ này như một quả bom nặng, khiến lòng người rối loạn, nếu thật sự bởi vì biết những điều không nên biết mà bị "quét sạch", vậy chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, rất có thể đã không còn trên đời này.
Nước mắt không kìm nén được tràn ra, mấy tháng không có tin tức, Trần Diễm Hoa không ngừng thuyết phục bản thân có lẽ Trương Ninh không còn yêu cô nữa, tìm được bến đỗ mới, nếu là như vậy, cô nguyện ý âm thầm chúc phúc, chỉ cần còn sống, chỉ cần người vẫn còn. Nhưng manh mối trước mắt thật sự không thể chấp nhận được, nếu thật sự bị ‘quét sạch’ thì sao? Nếu thực sự ... Đã qua đời, làm sao cô ấy có thể chấp nhận sự thật này một lần nữa?
"Vậy vì sao Ngụy ca không bị quét sạch? "Nghi vấn của Lữ Duy như sét đánh đột ngột xuất hiện giữa trời quang, đột ngột đến mức khiến người ta không biết nên phản ứng như thế nào.
Đúng vậy, nếu như "quét sạch" nhiều người như vậy chỉ để che giấu điều gì đó, vậy đương sự là Ngụy Lam và Tiếu Tử Hiền trực tiếp xâm nhập trung tâm sự việc vì sao lại không bị "quét sạch"? Chỉ vì một người mất trí nhớ, người kia hôn mê? Trí nhớ có thể khôi phục bất cứ lúc nào, người hôn mê cũng có thể tỉnh lại, phía trên sẽ không mạo hiểm để lại hai người có liên quan ở đây, mặc kệ bọn họ.
"Có lẽ cái gọi là sự thật, là để cho Ngụy ca cho dù nhớ lại cũng không cách nào nói ra sự thật, Tiếu đội cũng như vậy, cho nên cấp trên không cần lo lắng. Hoặc là..." Ưu điểm lớn nhất của Lữ Duy chính là bất cứ lúc nào cũng có thể cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, "Trong một ván cờ chưa kết thúc, bọn họ là hai quân cờ trọng yếu, phía trên còn cần lợi dụng bọn họ để làm gì đó. ”
Doãn Hàng lập tức hiểu ra, mặc dù đây chỉ là suy đoán, nhưng có thể từ đó đoán ra nhiều manh mối hơn, "Cho nên, tôi luôn cảm thấy Lưu An cũng là một con sâu đáng thương bị lợi dụng, nói không chừng tất cả chúng ta đều là. ”
Cửa phòng cấp cứu mở ra, nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của bác sĩ, trái tim mọi người lập tức treo lên cổ họng.
"Bác sĩ, anh ấy như thế nào rồi?" Anh ấy có bị bệnh không?" Hồi tưởng lại tình huống quỷ dị của Ngụy Lam, Trần Diễm Hoa vẫn còn sợ hãi.
Bác sĩ mờ mịt lắc đầu, "Vốn chỉ là sốc do thiếu oxy, sau khi dùng máy thở cũng không có việc gì, nhưng trong quá trình cấp cứu xuất hiện tình trạng tim ngừng đập, nhưng chỉ có vài giây, còn không đợi chúng tôi tiến hành cấp cứu lần thứ hai, nhịp tim của cậu ấy lại trở lại bình thường, chúng tôi tra không ra nguyên nhân gì, nhà cậu ấy có tiền sử bệnh tim sao? ”
"Chuyện này chúng tôi không biết, chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới." Doãn Hàng cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ, nhưng thật sự không nghe Ngụy Lam đề cập đến bất kỳ điều gì về chuyện trong nhà.
"Tôi kiểm tra hồ sơ bệnh án của cậu ấy, cũng không phát hiện hồ sơ bệnh án nào tương tự, hơn nữa chức năng nội tạng đều rất tốt, không giống như có bệnh tim, chúng tôi nghi ngờ là do sốc gây ra biến chứng. Bên cạnh đó, vẫn nên ở lại bệnh viện quan sát vài ngày đi, hiện tại không có vấn đề gì lớn. Hơn nữa..." Bác sĩ xem đi xem lại thông tin bênh án của Ngụy Lam, nghi hoặc hỏi, "Người lần trước bị xe tải tông chính là cậu ta sao? ”
"Ai? "Doãn Hàng giật mình nhìn mặt bác sĩ, "Làm sao anh biết? ”
Bác sĩ vẻ mặt bất đắc dĩ, "Lần trước cấp cứu cho cậu ấy cũng là tôi, cậu ấy bị trúng tà sao? Sao lại gặp xui xẻo không ngừng như vậy. Yên tâm đi, đại nạn không chết tất có hậu phúc, lần trước bị đâm tàn nhẫn như vậy cũng không có việc gì, lần này cũng sẽ không có việc gì. ”
"Bác sĩ, cách an ủi này của anh cũng quá độc đáo. ”
Ngụy Lam vẫn còn trong trạng thái hôn mê được sắp xếp vào phòng bệnh thường, nửa đêm không thể tránh khỏi phát sốt cao, sốt đến nói nhảm. Những bệnh nhân khác bị quấy rầy không chịu nổi, liên tiếp phàn nàn, y tá đành phải chuyển Ngụy Lam vào phòng đơn, treo bình hạ sốt rôig đóng cửa rời đi, mặc cho cậu bị giày vò một mình.
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn lại Ngụy Lam vô thức lẩm bẩm, thân thể nóng đến mức chỗ nào cũng đau, thật khó chịu, lúc này cậu hoàn toàn không nhận ra sâu trong lòng mình lại chờ mong, chờ mong thân ảnh lạnh như băng từng nhiều lần xuất hiện trong mộng kia, hơi thở thấm vào ruột gan kia, không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy.