Sinh Ra Trong Bóng Tối, Và Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 24 Rò rỉ nước

Edit: Hương

Có số điện thoại cố định, muốn tra được tên và địa chỉ của chủ hộ rất dễ dàng. Ngụy Lam không có ý định dọa Tôn Đại Dũng có can đảm cúp điện thoại của mình, cho nên chỉ mang theo Doãn Hàng, mặc quần áo bình thường đi tới chỗ ở của Tôn Đại Dũng.

Tám giờ tối, nếu đi làm cũng đã tan tầm, hay đang tăng ca? Hoặc đi ra ngoài. Bấm chuông cửa nhiều lần, vẫn không có ai ra mở cửa. Đang lúc Ngụy Lam muốn bỏ cuộc, định quay lại vào hôm khác thì dưới lầu có người mặc đồ ngủ chạy tới.

Người tới nhìn thấy Ngụy Lam có chút kinh ngạc, "Tôi còn tưởng rằng lão Tôn cuối cùng cũng đã về, mấy người tới tìm anh ta sao? Hình như đã lâu lắm rồi anh ta không trở về, nhưng xe vẫn còn ở dưới lầu, không biết có phải đã chuyển đi nơi khác rồi không. ”

"Ai? Lâu lắm rồi anh ta không quay lại đây à? Anh là hàng xóm của anh ta à? "Ngụy Lam treo nụ cười thân thiết trên mặt. Người phụ nữ trung niên trước mắt này dường như rất quen thuộc với Tôn Đại Dũng, cậu là có thể hỏi ra chút manh mối.

"À, tôi sống ở tầng dưới nhà anh ta, hai người là ai? ”

"Chúng tôi tới đây hỏi thắm, đều là thân thích đã lâu không gặp, hôm nay có việc đ ingang qua nên muốn ghé thăm một chút, cũng không liên lạc trước với anh ta, xem ra là chúng tôi tới không đúng lúc." Ngụy Lam tùy hứng nói dối, cũng không biết có thể giấu diếm đối phương hay không.

Người phụ nữ trung niên có chút khó xử, không muốn làm phiền đến người khác nhưng lại không biết nên làm thế nào, "Vậy các anh giúp tôi liên hệ với lão Tôn đi, nhà anh ta cũng không biết là bị rò rỉ nước ở đâu, làm ướt hết mái nhà của chúng tôi, nước còn hôi thối, làm cho trong nhà chúng tôi đều là mùi lạ. ”

"Cái gì? Rò rỉ?" Sự mẫn cảm trong nghề nghiệp khiến cho hai người Ngụy Lam và Doãn Hàng lập tức căng thẳng, theo bản năng nghĩ theo hướng không tốt, Ngụy Lam do dự một chút quyết định mở miệng, "Gây phiền phức cho cô thật sự rất ngại, nếu không chúng ta đến nhà cô trước để giúp cô kiểm tra tình trạng rò rỉ nước? ”

Lần này đổi thành người phụ nữ trung niên đề phòng, thân thích của người khác nào có tốt bụng đến nhà kiểm tra tình trạng rò rỉ nước? Chẳng lẽ là thủ đoạn tội phạm mới? "Vẫn là không nên làm phiền các cậu, tôi tìm quản lý đến xem là đc. ”

Rõ ràng hiểu rõ lo lắng của đối phương, Ngụy Lam không nhịn được cười, rất tự nhiên lấy ra giấy cảnh sát đưa cho đối phương xem, "Dì, ý thức phòng bị của dì rất mạnh, không cần lo lắng, chúng tôi là cảnh sát. ”

Người phụ nữ trung niên cầm lấy giấy tờ tùy thân của Ngụy Lam, lật qua lật lại, cô cũng không biết làm thế nào để phân biệt thật giả, chẳng qua mặt mũi của hai người này hiền lành, thật sự không giống người xấu, thái độ nói chuyện lại chân thành, bây giờ cộng thêm giấy tờ này và cái tên quen thuộc, sự cảnh giác trong lòng đã bị cuốn sạch, ngược lại có chút hưng phấn hỏi, "Cậu chính là Ngụy Lam ở khu tây đó sao? Tôi đã nhìn thấy cậu trên báo, bảo sao tôi cứ có cảm giác cậu quen quen, con trai tôi rất ngưỡng mộ cậu. ”

"Hiện tại cô yên tâm rồi chứ? Để tôi giúp cô kiểm tra tình trạng rò rỉ." Ngụy Lam cười cất giấy tờ cảnh sát, theo người phụ nữ trung niên xuống lầu.

Vừa mở cửa, một mùi hôi thối đập vào mặt, còn có một thanh niên đang bịt mũi đang đi về phía cửa. Thấy cửa mở, người thanh niên vừa quay lại phàn nàn, "Mẹ, người trên lầu còn chưa về sao? Con vừa gọi điện thoại cho quản lý khu nhà, vẫn mặc kệ, nói chúng ta tìm chủ sở hữu, chúng ta biết đi đâu tìm." Đợi đến khi nhìn thấy người phía sau mẹ mình, người thanh niên dừng bước, vẻ mặt khϊếp sợ há miệng nửa ngày không nói nên lời.

"Xin chào, làm phiền rồi.” Ngụy Lam lễ phép vươn tay phải về phía chàng trai trẻ tuổi.

Chàng trai trẻ tuôi rốt cục cũng phục hồi tinh thần, kích động dùng cả hai tay nắm lấy tay phải của Ngụy Lam kêu lên: "Trời ơi! Là anh phải không? Anh thật sự là Ngụy Lam sao? Thật không thể tin được. ”

Ngụy Lam hiếm khi có chút không biết làm sao, một bàn tay không gãi tóc không biết nên nói cái gì, "Xin hỏi anh là ai? ”

"Anh không biết tôi, nhưng tôi biết anh, tôi tên là Trịnh Khải, là bạn cùng lớp với Lý An Nhiên, tôi thường xuyên nghe cô ấy nói về anh, sau đó lại đọc trên báo, tôi nói để cô ấy giúp tôi sắp xếp gặp anh một lần nhưng cô ấy không chịu. ”

Lý An Nhiên không chịu sắp xếp gặp mặt, ngụy Lam trong lòng rõ hơn ai hết, từ sau khi không chút cảm giác từ chối cô, có thể nói là chưa từng nhận được cuộc liên lạc chủ động nào từ Lý An Nhiên, Ngụy Lam cảm thấy mình bị coi là ôn thần, tránh còn không kịp.

Đương nhiên, Ngụy Lam sẽ không nói ra sự thật này, cũng không có ý định tiếp tục đề tài này, hỏi bà Trịnh đứng ở một bên, "Cô nói rò rỉ nước ở đâu? ”

"Chính là bên này." Bà Trịnh đưa Ngụy Lam vòng qua vách ngăn, giơ ngón tay chỉ lên mái nhà, sau đó chán ghét xua tay để tản đi mùi hôi thối, mở rộng cửa sổ hai bên." Trên mái nhà có một mảng lớn vết ố vàng, còn thối như vậy, làm cho phòng khách không thể ở được. ”

Ngụy Lam ngẩng đầu, cau chặt mặt mày nhìn lên mái nhà, mùi này, màu sắc này, cậu quá quen thuộc. Phòng khách hình chữ nhật, một bên thông suốt với phòng ăn, một bên là cửa sổ, hai vách tường hoàn chỉnh còn lại một bên dùng để làm tường điện ảnh, bên kia nhất định sẽ đặt sofa, kết cấu phòng hạn chế di chuyển của mọi người, vết bẩn xuất hiện trên mái phía trên ghế sofa, không khó tưởng tượng, vị trí trên lầu cũng là sofa.

Trong tình huống bình thường, chỉ có phòng bếp và nhà vệ sinh sẽ làm xử lý chống thấm nước, cũng may mắn đây là phòng khách, không có lớp chống thấm ngắn cản, để cho họ có thể nhanh chóng biết được tình trạng trên lầu một cách nhanh nhất.

"Cô phát hiện rò rỉ nước đã bao lâu rồi? Ngụy Lam hỏi.

"Khoảng bảy tám ngày rồi, lúc đầu có vết nước nhưng chưa có mùi gì, về sau càng ngày càng thối, có phải đường ống tua nước bị nứt hay không? ”

Doãn Hàng liếc mắt nhìn về phía nhà vệ sinh, "Ống thoát nước sẽ không nắp ở đây. ”

"Tôi xin lỗi vì đã nói dối." Ngụy Lam nghiêm túc xin lỗi bà Trịnh, "Thật ra chúng ta không phải tới thăm người thân, mà là đến phá án, chúng ta cần điều tra Tôn Đại Dũng ở trên lầu, trước mắt xem ra chỉ có thể nhờ cô giúp đỡ. ”

"Có chuyện gì vậy? Trên lầu có vấn đề gì không?" Trịnh Khải thò đầu ra khỏi phòng bếp.

"Tôi vẫn chưa dám chắc, có thể phiền cậu giúp chúng tôi liên hệ lại với quản lý khu nhà một lần nữa không? Sau khi điện thoại được kết nối, tôi có thể trả lời.” Ngụy Lam đưa điện thoại di động của mình cho Trịnh Khải. Nội dung đối thoại sau khi kết nối điện thoại rất đơn giản, chỉ là thông báo cho quản lý cảnh sát đến phá án, cần quản lý cho phép phá cửa, quản lý nào dám từ chối liên tục đáp lại, còn dùng tốc độ nhanh nhất giúp Ngụy Lam kiểm tra camera giám sát, xác định Tôn Đại Dũng tám ngày trước sau khi về nhà không đi ra ngoài nữa, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

"Tôi có thể đi lên với anh không?" Trịnh Khải vẻ mặt chờ mong hỏi.

Nhìn vẻ mặt của Trịnh Khải, Ngụy Lam trả lời: "Tốt nhất là không nên. ”

Câu trả lời này khiến Trịnh Khải vô cùng bất mãn, "Mặc dù bây giờ tôi chỉ là cảnh sát hộ tịch, nhưng mục tiêu của tôi là cục điều tra hình sự, để tôi đi hỗ trợ đi. ”

Thấy Ngụy Lam còn muốn từ chối, Doãn Hàng có chút không đành lòng, vỗ vỗ bả vai Ngụy Lam ngăn cậu tiếp tục từ chối, "Đi theo cũng không phải là không được, nhưng tốt nhất không nên lộn xộn, không nên phá hư hiện trường, không nên cản trở điều tra. ”

"Đương nhiên! Những ý thức chung này tôi vẫn có. ”

Khi phá cửa, mùi hôi thối giống như vật hữu hình đυ.ng phải Ngụy Lam khiến cậu đầu váng mắt hoa, không cần nghĩ ngợi, Ngụy Lam lập tức gọi điện thoại cho trung tâm chỉ huy trong cục, suốt mấy lần buổi tối gọi người của đội khác đến hỗ trợ, ít nhiều gì cũng có chút không đành lòng, vẫn là để cho trung tâm chỉ huy phân công đồng nghiệp trực ban đến hiện trường thì sẽ tốt hơn.

Nhưng điện thoại còn chưa kịp kết nối, Doãn Hàng nhanh tay lẹ mắt cướp lấy điện thoại di động của Ngụy Lam tắt điện thoại, sau đó tìm số Lữ Duy gọi vào, nói với Ngụy Lam, "Tôi biết cậu đang nghĩ gì, cậu không coi mọi người là an hem sao? Nếu hôm nay cậu gọi cho trung tâm chỉ huy xin hỗ trợ, ngày mai Tiểu Duy và chị Trần nhất định sẽ náo loạn với anh, tuy rằng tên Lưu An kia kỳ lạ, nhưng loại chuyện này hắn sẽ không bỏ qua. ”

"Làm sao cậu biết?" ”

"Bởi vì tôi cũng sẽ nghĩ như vậy." Doãn Hàng thẳng thắn giơ điện thoại của Ngụy Lam lên, gọi cho từng người một, "Bọn họ nói sẽ tới ngay, đừng lo gây phiền toái đến ai, bọn họ phấn khích không thua gì người phía dưới kia. ”

Nói đến Trịnh Khải đi theo phía sau, Ngụy Lam bất giác cười hắc hắc, cậu có thể dự đoán được sau khi phá cửa mà vào, Trịnh Khải sẽ phản ứng như thế nào.

Sự thật cũng đúng như cậu dự đoán, cửa chống trộm bị dỡ bỏ toàn bộ, mùi hôi thối nồng nặc hơn dưới lầu không biết bao nhiêu lần, làm người ta nghẹt thở. Không có vách ngăn ngăn cản, vừa vào cửa lập tức nhìn thấy một đống thịt thối đang phân hủy trên sô pha bên phải.

Có lẽ chưa chuẩn bị tâm lý, sau khi nhìn thấy cảnh tượng thi thể đang phân hủy trên sô pha, Trịnh Khải không phụ sự mong đợi của mọi người lao ra ngoài cửa, đỡ vách tường nôn mửa không ngừng.

Chất lỏng thối rữa của thi thể bị sofa hút một phần, chỉ là ghế sofa da hấp phụ kém, hầu hết chất lỏng dọc theo khe hở thấm vào sàn nhà, lan xuống dưới lầu. Giòi và ruồi vây quanh xác chết, khiến người ta không biết nên bắt đầu từ đâu, may mắn đám người Lữ Duy nhanh chóng chạy tới, mang theo hộp công cụ khảo sát. Ngụy Lam đeo găng tay, bọc giày, lúc này mới đến gần đống thịt thối dường như không nhìn ra hình dạng.

"Thời gian tử vong khoảng mười ngày, nguyên nhân tử vong vẫn chưa rõ ràng, trong phòng oi bức không thông gió, hẳn là sẽ tăng nhanh tốc độ thối rữa." Bầu không khí trong phòng này làm cho Ngụy Lam rất không thoải mái, rõ ràng rất trống trải, nhưng lại giống như chật kín người, dường như có vô số tầm mắt nhìn chằm chằm vào mình. Trên mặt thi thể trước mặt đã thối rữa đến mức nhìn không ra diện mạo ban đầu, đồng tử xám trắng tìm không thấy tiêu cự, Ngụy Lam cẩn thận sờ soạng, sợ thi thể đột nhiên động đậy.

Vết cháy đen trên lòng bàn tay trái cua xác chết khiến Ngụy Lam chú ý, hai má bên trái cũng có một chút, chỉ là không rõ ràng lắm, mảnh thịt bị cháy này đã hiện ra trạng thái than hóa, bởi vậy không thể phân hủy cùng các bộ phận khác, phía sau thi thể có một vết bẩn màu nâu sẫm, giống như vết máu đã bị oxy hóa.

"Tiểu Duy, cầm đèn pin tới đây." Ngụy Lam đăm chiêu nhìn chằm chằm vết máu trên tường, sau đó nâng đầu thi thể từ trên lưng sô pha lên.

Nhìn thấy hành động của Ngụy Lam, Lữ Duy đè cơn buồn nôn bốc lên trong dạ dày, đi đến bên cạnh thi thể, "Phát hiện ra cái gì sao? ”

"Giúp tôi giơ đèn pin lên và chiếu vào đây." Ngụy Lam chỉ vào gáy thi thể, dưới ánh sáng chiếu rọi, hộp sọ dính vết bẩn mơ hồ hiện ra vết nứt phân nhánh, còn có vết lõm rất nhỏ, "Do cùn kích gây ra, chắc là gáy va chạm vào tường. ”

Lữ Duy cũng chú ý tới vết máu trên tường, "Bị ai đẩy ngã sao? ”

"Không." Trả lời Lữ Duy là Doãn Hàng đang ngồi xổm trên mặt đất thu thập dấu chân, "Không phát hiện dấu chân của những người khác có quỹ đạo đi lại khả nghi, có thể nói căn bản không có dấu chân của người khác. ”

"Không có... Dấu chân của người khác?" Câu nói của Doãn Hàng làm cho Ngụy Lam có chút nghi hoặc, "Nói cách khác, là dấu chân của nạn nhân? ”

"Có thể nói như vậy." Doãn Hàng vẫy tay ý bảo Ngụy Lam tới gần bàn ăn, "Cậu xem nơi này, những dấu chân khác đều có quỹ đạo lui tới, chỉ có đoạn này, dấu chân từ bàn ăn đi về phía trung tâm phòng khách là một chiều, hơn nữa khoảng cách rất lớn, dấu gót chân rõ ràng hơn lòng bàn chân trước, xem ra lúc ấy anh ta đi rất nhanh, bước chân cũng rất lớn. ”

Doãn Hàng nói không sai, Ngụy Lam nhìn chằm chằm mấy dấu chân gần bàn trà nhất, có mấy dấu chân lưu lại, mà phía cuối, dấu chân đột nhiên dừng lại, chỉ lưu lại vết trầy xước ngắn kết hợp với vết thương than hóa trên tay thi thể, Ngụy Lam suy đoán ra một ý nghĩ lớn mật.

- Có phải là bị điện giật không?