Cảm thấy nên thể hiện thái độ của mình với Lâm Miểu một chút, Trần Ninh không chỉ không ưng thuận hứa hẹn với cậu, còn tự thân đưa cậu về.
So sánh với hoàn cảnh sinh sống của Trần Ninh, Lâm Miểu ở nơi này thật sự chính là một thế giới hoàn toàn khác biệt, nghèo khó thiếu thốn. Ngoại từ tiểu nha đầu do chính Lâm Miểu mang tới từ nhà, còn lại không có nổi một nô bộc nào khác. Đây không phải oan ức thì là gì? Không phải khó khăn thì là gì?
Chẳng trách Lâm Miểu người đầy nhuệ khí đều bị mài mòn đến gần như là không còn, chẳng trách Lâm Miểu bây giờ nhìn vừa nhát gan lại rụt rè sợ chết…
Lâm Miểu chim cút đi bên cạnh Trần Ninh, trong đầu đánh Trần Ninh 100 lần Giáng long thập bát chưởng, lại không hề để ý đến ánh mắt càng ngày càng tràn ngập thương tiếc của Trần Ninh hướng đến mình.
Lâm Miểu ngốc không biết là do cậu độc thân quá lâu, mà Trần Ninh lại là người lão luyện từng trải, bởi vậy mà khiến Lâm Miểu nhận thức có chút sai lệch, thiết lập trong truyện của y so với bên ngoài chênh lệch không nhỏ.
“Nơi này bình thường chỉ có hai người các ngươi?” Trần Ninh chắp tay hỏi.
Lâm Miểu chân tâm thành ý mà trả lời: “Vâng, bình thường chỉ có hai người ta và Bích Như.”
“Chỉ có một hạ nhân, làm sao mà hầu hạ được?”
“Bích Như hầu hạ rất tốt, chúng ta ở chỗ này cũng giống như ở nhà.”
Ngữ khí của cậu rất bình thản mà trả lời, không có một chút oán giận nào, nhưng ở trong tai Trần Ninh lại không như vậy.
Lâm Miểu đây là đang nói mát(?) đây, hoặc là đang hành động theo cảm tình.
Trần Ninh không thích nam sủng kiêu căng ngạo mạn, nhưng lại rất thích Lâm Miểu bây giờ, biết tiến biết lùi, biết giấu chút tâm tư trong lời nói.
Y cười nhẹ một tiếng, quay đầu ra phía sau phân phó cho tôi tớ: “Lập tức đưa hai bà tử tới quét tước cùng nấu ăn.”
Ta không muốn thêm người a! Lâm Miểu thật sự hoài nghi chính mình có phải lúc nãy miệng nói một đằng đầu tưởng một nẻo hay không, cậu chính là muốn rời đi, sao giờ lại phản hiệu quả rồi?
Bích Như ở bên cạnh cung kính đứng, nghe Tấn vương nói mà người cứ lâng lâng. Viện tử này mặc dù không lớn, nhưng bình thường toàn là một mình nàng làm, thật sự có chút mệt đó.
Ánh mắt nàng nhìn Lâm Miểu đều tỏa ánh sáng, tràn đầy sung bài.
Bích Như cảm thấy chính mình có thể coi là học được cái gọi là dục cự còn nghênh*, nàng thấy công tử nói muốn đi cùng Vương phi cáo từ, Vương phi không nói hai lời liền sai người đem tiền tiêu hàng tháng mà bọn họ thiếu đến. Nàng thấy công tử nói muốn đi cùng Vương gia cáo từ, Vương gia ngóng ngóng liền đưa công tử về, còn ra lệnh điều người đến đây.
(dục cự còn nghênh: nghiện còn ngại=) mà đoạn này rắc rối thiệt chứ)
Này không phải là cao minh thì gọi là gì?
Lâm Miểu nhận thức được tầm mắt của Bích Như, muốn mở miệng giải thích một chút, nhưng ở trước mặt Trần Ninh cậu một cái rắm cũng không dám thả, nỗi khổ khó nói trong lòng tất cả đều phải nuốt xuống bụng.
Trần Ninh và Tạ Diễm bản chất hoàn toàn khác nhau.
Trần Ninh mặc dù tra, nhưng theo đánh giá cùng phân loại của Lâm Miểu, y vẫn thuộc phạm trù người bình thường. Trong ấn tượng của Lâm Miểu, ngoại trừ bên ngoài tra, tựa hồ y cũng không có tật xấu nào khác, cho nên ở trước mặt y, uất ức thì uất ức, cũng không cần thời điểm nào cũng bị dọa sợ tới run lẩy bẩy.
Nhưng mà Tạ Diễm lại không như vậy a, hắn rõ ràng chính là một ác quỷ thật sự, vừa ra trận một cái cảnh vật xung quanh liền sẽ vặn vẹo thay đổi, kinh khủng như cảnh vật trong phó bản cấp địa ngục, khiến người đứng gần hắn đều cảm thấy sợ nổi da gà.
Chính là ở hoàn cảnh như thế, Lâm Miểu nguyên bản là muốn ngay lập tức đào thoát, lại không nghĩ tới mình làm sai bước nào, hiện tại phải ngốc ở chỗ này đi không được nữa.
Lâm Miểu khóa chặt cửa phòng, nằm trên giường nhỏ cởi trần tự quạt, cậu đem lễ nghi quy củ đều quăng hết ra sau đầu. Quạt phe phẩy vù vù vù, tựa như tâm tình chập trùng biến động của cậu.
Trước kia cậu nghĩ, rời khỏi nơi đây không phải là chuyện khó, nhưng không hiểu sao bây giờ lại không thể cáo từ, vậy tất cả những sự kiện tiếp theo đều sẽ bị thay đổi theo sự biến hóa ấy, không lường trước được.
Bất qúa Lâm Miểu cảm thấy chính mình cần phải lạc quan một chút, cậu tạm thời không thể rời đi, nhưng không có nghĩa là tương lai không thể rời đi.
Chỉ cần cậu an phận giữ nguyên vị trí của mình, cùng Trần Ninh và Tạ Diễm phân chia giới hạn, tiếp tục nỗ lực tích cóp tiền bạc, một khi tích cóp được lộ phí đi của mình, cậu lập tức cao chạy xa bay, lúc đấy ai mà quản được cậu?
Chạy xa xa một chút, không ngốc mà sống ở kinh thành. Nhưng cậu vào Tấn vương phủ không phải vì bán thân, cũng không phải vì chính thức bước vào làm thê thϊếp, lúc cậu biến mất chắc cũng không đến nỗi phái 180 binh truy cậu đi?
Lâm Miểu vuốt vuốt chính mình, vấn đề mấu chốt liền lập tức hiện lên rõ ràng trong đầu cậu.
Nói cho cùng hết thảy căn nguyên mâu thuẫn đều bắt nguồn từ chữ “nghèo”, đây xác thực là vấn đề nan giải muôn thuở khó giải quyết.
Lâm Miểu thở dài.
Bích Như dễ dàng thỏa mãn, lúc trước nàng cũng muốn rời đi chẳng qua là bởi Trần Ninh không coi trọng công tử nhà mình, thêm việc công tử nàng tính tình xấu rất dễ gây rắc rối, ở chỗ này e rằng không có tiền đồ*. Nhưng bây giờ đã khác, Vương gia không chỉ một lần nữa chú ý tới công tử, nàng còn thấy tính khí của công tử thay đổi rất tốt, thủ đoạn rất cao minh, nội tâm của nàng liền sung sướиɠ mong đợi.
(là không có tương lai á=))
Nói cho cùng vẫn là một mình Bích Như trình độ lẫn suy nghĩ đều đơn giản, cùng nguyên chủ pháo hôi chết thảm chỉ có thể liều một trận.
Bất quá Lâm Miểu cũng không trông mong gì vào nàng, dù sao cậu cũng biết kịch bản sơ sơ, nhưng Bích Như lại không hề biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Tiểu cô nương toàn tâm toàn ý chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi.
Nếu biết rõ vấn đề của bản thân mình chính là quá nghèo, Lâm Miểu liền suy nghĩ cách để cải thiện tình hình lúc này.
Cậu vốn là dự định trực tiếp chạy ra bên ngoài đem ngọc bội đi bán, nhưng mà Bích Như biết ý định này của cậu liền lắc đầu như trống bỏi, nói cái gì cũng nhất quyết không cho Lâm Miểu đem bán.
“Đây là đồ vật lão thái gia để lại, còn không biết đã truyền bao đời, ngọc bội này ít nhất cũng đã tồn tại hai, ba trăm năm, công tử nhất định không thể bán. Nếu công tử muốn bán, vậy ngài bán ta đi.” Bích Như nước mắt lưng tròng nói.
Lâm Miểu nhìn nàng vậy cũng thương nên làm bộ kiên định, chỉ có thể tạm thời bỏ ý niệm này đi.
Nhưng mà ngoại trừ cái ngọc bội này ra, cậu cũng không biết kiếm tiền từ đâu nữa. Lâm Miểu suy nghĩ muốn hói đầu.
Từ khi Trần Ninh trở về, trong hậu viện các thϊếp thân đều ngày ngày ngóng trông y ghé thăm chỗ mình, dù là trưa nắng hay đêm vắng cũng được. Nhưng Trần Ninh lại luôn vội vàng rời đi, vừa đi vừa ngẩn ngơ suy nghĩ, này có phải là tâm lý Vương gia có băn khoăn không?
(đoạn này tui có chém một chút, tại theo nguyên tác thì hơi khó hiểu)
Chờ Trần Ninh vừa đi, nhóm nam nam nữ nữ trong hậu viện y thi nhau tranh cãi tranh sủng, so bì lẫn nhau.
Lâm Miểu tự nhận bản thân mình không có vốn liếng cũng không có tâm tư so đo cùng bọn họ, cậu ban ngày thời gian lớn ngoại từ ăn ăn ngủ ngủ với nghĩ cách làm sao để kiếm tiền thì hầu như chính là rèn luyện sức khỏe, nói cái gì cũng phải dưỡng tố chất thân thể này tăng lên, bằng không coi như Tạ Diễm không gϊếŧ cậu, Lâm Miểu cảm thấy chính cậu cũng không thể sống đến năm ba mươi tuổi.
Ngày nào đó lại tái cảm mạo một hồi, khả năng liền không tỉnh lại nữa.
Mà Lâm Miểu không nghĩ đến việc tranh sủng là một chuyện, những người tranh sủng nghĩ về cậu lại là chuyện khác.
Trần Ninh lần trước vội vàng trở về, ngoại trừ mang theo tân sủng Tuyết Nương, bản thân cũng không đi biệt viện của các thϊếp thân khác. Triệu di nương đã từng được y thập phần sủng ái cũng không được y liếc mắt đến. Việc này cũng bình thường thôi, chỉ là mọi người không nghĩ tới Trần Ninh sẽ đặc biệt quan tâm Lâm Miểu bên kia, nghe nói còn sai người đưa vài bà tử có tay nghề sang chiếu cố.
Chuyện này sao có thể? Chẳng lẽ lại đem người kia ở trong lòng?
Triệu di nương lúc trước đã lén lút đối Lâm Miểu làm chút chuyện xấu liền không khỏi sợ sệt lo lắng, càng sợ hơn Trần Ninh là do biết hết nội tình mới không đến thăm nàng.
Tuyết Nương không biết người trong hậu viện suy nghĩ những gì, nàng bây giờ chính là người được sủng nhất, cũng đắc ý nhất, nghe một chút lời đồn về Lâm Miểu liền không quá quan tâm. Người khác không thu được tâm của Tấn vương, là do người ta không có bản lĩnh. Tuyết Nương lòng có dã tâm, tự tin chính mình có thể độc chiếm ân sủng của Tấn vương, nghĩ Trần Ninh sẽ vì nàng mà hồi tâm chuyển ý.
Triệu di nương không ưa dáng dấp này của Tuyết Nương, tận lực ở trước mặt nàng nói không ít lời hay về Lâm Miểu, làm Tuyết Nương dần dần đối với Lâm Miểu có chút khó chịu.
Tuyết Nương thấy tận mắt thái độ Trần Ninh dành cho Lâm Miểu, còn tận tai nghe Trần Ninh dỗ dành cậu, cộng với việc những tiểu thϊếp trong hậu viện mồm năm miệng mười thủ thỉ bên tai khiến trong lòng nàng cũng khá bất an. Tuyết Nương liền quyết định phải tới gặp Lâm Miểu một chút, không chừng còn biết được phân lượng của cậu trong lòng Tấn vương nặng bao nhiêu.
Triệu di nương không biết bằng cách nào biết được ý định của nàng, cũng trang điểm lộng lẫy đi theo.
Lâm Miểu còn đang ở trong mơ chiến đấu ác liệt với quái thú, Bích Như liền ở bên giường dùng thân thủ lay cậu tỉnh, “Công tử, công tử?”
Lâm Miểu tóc tai bù xù hai mắt vô thần, nửa ngày sau mới có thể mơ mơ màng màng nhìn rõ Bích Như, cậu ngáp một cái, tầm mắt lướt qua Bích Như hướng ra cửa sổ, nhìn thấy mặt trời rõ ràng còn chưa lên đúng vị trí như thường ngày cậu dậy, lúc này mới hỏi Bích Như: “Làm sao vậy?”
“Triệu di nương và Tuyết di nương đến.” Bích Như lo lắng vô cùng mà nói.
Nàng vừa thấy hai di nương đứng bên ngoài, người nay so với người kia còn yêu diễm hơn, nhìn liền biết không phải người dễ đối phó, nàng nhớ trước kia công tử cùng Triệu di nương các nàng giao thiệp đều là chịu thiệt, đỉnh điểm là lần trước bi người ta đẩy ngã xuống ao, kia chính là thiệt thòi bị giáo huấn a.
Lâm Miểu không nghe rõ, “Ai tới?”
Ánh mắt cậu mơ mơ màng màng, nếu như Bích Như không lôi kéo cậu, Lâm Miểu bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ thϊếp đi.
“Triệu di nương và Tuyết di nương, nói là đến thăm công tử.” Bích Như ngồi xuống bên giường nhỏ giọng oán giận, “Ta xem họ là cố ý giận ngài, nói rất êm tai thôi.”
Nàng nói xong hai tay nâng mặt Lâm Miểu lên, liên tục lay lay cậu mấy lần, “Công tử!”
Lâm Miểu hoàn toàn bị nàng lay tỉnh, rốt cuộc cũng nghe rõ rốt cuộc là ai tới.
Mặc dù là khách không mời mà đến nhưng vẫn phải đón tiếp a, Lâm Miểu đứng dậy đi rửa mặt thay quần áo, đồng thời cự tuyệt đề nghị thay bộ y phục khác lộng lẫy diễm lệ hơn để áp nhóm di nương kia của Bích Như. Cậu cùng đám nữ nhân kia tranh đấu so đo cái gì a, đây không phải là ngu muội thì là gì.
Tuyết Nương và Trần Ninh ở cùng một gian nhà, lúc này đến thăm Lâm Miểu, tự nhiên cảm thấy tiểu viện của cậu nhỏ đến đáng thương. Mà Triệu di nương tuy không sánh được như Tuyết Nương, tuy nhiên so với Lâm Miểu vẫn tốt hơn rất nhiều.
Trong trí nhớ của Triệu di nương, Lâm Miểu vừa ngốc vừa kiêu ngạo, thật sự chỉ như một món đồ vật đẹp dễ nắm bắt mà thôi, lúc này miễn cưỡng cũng không nhấc lên nổi tinh thần đối phó cậu.
Bất quá khi hai người vào phòng, trước tiên vẫn là khách sáo hỏi thăm bệnh tình Lâm Miểu một câu, sau đó mới bắt đầu diễn kịch bản đã chuẩn bị tốt từ trước.
Triệu di nương hận không thể cắm đầy đầu đồ trang sức, khuôn mặt xinh đẹp được tô nét thêm bởi phấn son qua góc nhìn của Lâm Miểu kỳ thực cũng rất dễ nhìn. Tuyết Nương ngược lại trông rất nội liễm*, trang phục vừa vặn ôm sát lấy cơ thể nàng, cả người mềm mại nhẹ nhàng như nước, càng nhìn lòng Lâm Miểu càng ngứa.
(nội liễm: khiêm tốn, kín đáo?)
Chỉ tiếc đây đều là tiểu lão bà của người khác a, Lâm Miểu thoáng tiếc nuối cậu không thể xuyên đến tiểu thuyết Long Ngạo Thiên, cũng biết hai mỹ nhân trước mắt này đều không có ý tốt với mình.
Lâm Miểu bởi vậy cũng không cùng các nàng giả bộ hàn huyên, cậu nên ăn thì ăn nên uống thì uống, trước mặt hai nàng vô tư húp cháo ăn bánh bao nửa điểm không khó chịu.
Triệu di nương thấy cậu như vậy, che miệng cười nói: “Lâm công tử ăn sáng đơn giản vậy thôi sao, sao không ăn thêm chút đồ bổ dưỡng để bồi dưỡng thân thể?”
Lâm Miểu nuốt xuống một miếng, có chút không rõ ý tứ của Trương di nương: “Đồ bổ dưỡng gì cơ?”
Tuyết Nương bên cạnh cười cười, không mặn không nhạt quạt gió thổi lửa: “Ăn sáng bằng tổ yến vây cá bổ dưỡng, chắc là chưa từng nghe qua cái này đi?”
Triệu di nương ngẩng đầu vuốt vuốt tóc mình nói: “Làm sao chưa từng ăn a? Ta ngày nào cũng ăn tổ yến, bất quá Lâm công tử ở đây chỉ sợ rằng…” Lời nàng nói ẩn chứa ý cười, lúc trước chiêu này đối với Lâm Miểu đều bách thí bách linh*, luôn có thể làm cho cậu xấu hổ tự ái nháo loạn lên.
(Bách tính bách linh: Thử nghiệm một trăm lần thì một trăm lần đều có hiệu quả.)
Nhưng mà Triệu di nương làm sao mà biết bên trong Lâm Miểu đã đổi người?
Lâm Miểu nhìn chằm chằm Triệu di nương trên đầy cài đầy kim khí* lộng lẫy, con ngươi còn kém biến thành hai cái tiểu nguyên bảo*. Cậu muốn kiếm tiền, đây không phải chính là tiền sao?
(Ý là hai mắt phản chiếu đống kim sa hột lựu của Triệu di nương mà phát sáng luôn ấy=))
Lâm Miểu biết rõ đạo lý nghèo không đáng sợ, nghèo mà sĩ diện mới đáng sợ, cậu buông đũa xuống thở dài một hơi, đối Triệu di nương nói: “Ai, cũng là lâu rồi chưa được ăn tổ yến, cũng đã quên mất nó có mùi vị gì, ta ở đây dù sao không giống Triệu di nương nơi ấy, khắp phòng đều là đồ tốt, tùy tiện chọn bừa một cái bát thôi đều là bảo bối so với ta.”
Nhanh cho ta tổ yến, Lâm Miểu chỉ thiếu viết năm chữ này lên mặt.
(vì miếng cơm manh áo mà bươn chải quá=))