Đây là vùng đất tọa lạc tại biên giới Chu quốc, giáp sát với Triệu quốc. Triệu quốc là một đất nước hùng hậu có thực lực, đối mảnh đất này vẫn luôn luôn mơ ước, bởi vậy mà biên giới quanh năm xảy ra tranh chấp.
Năm ngoái bên địch còn cho binh tiến sang nổi lên một cuộc đại chiến với ta. Chỉ cần Triệu quốc còn tồn tại, mảnh đất này dù không giàu có cũng vẫn là một củ khoai nóng bỏng tay, muốn đứng vững gót chân không phải là chuyện dễ dàng. Ai ngờ sau khi Trần Ninh đến cai quản, y tự mình lĩnh binh bình loạn*, tàn nhẫn bóp chết sĩ khí của Triệu binh, thể hiện tài năng quân sự rất xuất sắc của mình. Biên giới hỗn loạn cứ thế được dẹp yên.
(lĩnh binh bình loạn: chỉ huy quân dẹp loạn)
Tin tức truyền đến kinh thành, phản ứng của mỗi người lại không giống nhau.
Bách tính đối với việc lấy lại quyền uy của Chu quốc vô cùng mừng rỡ, trong triều mặc dù bên ngoài cũng như thế, nhưng sau lưng lại cất giấu nỗi buồn thầm lặng.
Hoàng đế Chu quốc Trần Khiêm vốn phân phong Trần Ninh đến mảnh đất ấy là vì có tâm tư riêng, tuy là vùng đất phì nhiêu sung túc, nhưng lại giáp sát với Triệu quốc, tránh không khỏi bị dòm ngó ham muốn chiếm đoạt. Tại nơi biên giới hỗn hỗn loạn loạn trận to trận bé giằng co mấy chục năm, cũng không phải là ân oán một sớm một chiều. Không nói tới vùng đất này, cả Chu quốc cũng không ít lần bị Triệu quốc đè đầu, Trần Ninh mặc dù mang binh đi đánh giặc có dùng chút thủ đoạn, nhưng cũng không mang theo toan tính gì khác(?), cho nên Hoàng đế cũng phải đắn do suy nghĩ rất nhiều mới đem mảnh đất ấy cho y cai trị.
(?) chỗ này tui chém một chút chứ bản cv hơi khó hiểu.
Hơn nữa Trần Ninh lại cưới về một nam thê, càng là đường lui đã dứt, tại đất phong có một cuộc sống vinh hoa phú quý đã là quá tốt.
Tống quốc công khi ấy tự mình đẩy Tạ Diễm đi, còn nói với Hoàng đế là hắn không có tài năng gì. Ai ngờ sau khi Tạ Diễm bước chân đến mảnh đất này, hắn trùng tu sửa sang lại diện mạo, mạch nguồn kinh tế của đất phong, phồn vinh sung túc vượt xa quá khứ. Trần Ninh sở dĩ dám ở nơi biên giới cùng Triệu binh thoải mái giao chiến cũng là vì điều đó.
Nguyên bản một người xui xẻo bị đẩy đến địa phương xa xôi lại không có tài cán gì là Tạ Diễm lại khiến Hoàng đế sinh ra lo lắng không lường trước, ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Hoàng đế vì thế đối Tống quốc công nổi trận lôi đình, thậm chí sau lưng còn hoài nghi Tống quốc công có dã tâm riêng, khiến gã khó lòng giãi bày.
Nếu như bỏ mặc mảnh đất ấy mà không thêm ràng buộc, chỉ sợ không đến mười năm nữa sẽ xảy ra đại họa tâm phúc của Chu quốc, hoàng quyền đổi chủ. Hoàng đế đối Trần Ninh còn lưu tình nghĩa huynh đệ, nhưng với Tạ Diễm là thật lòng động sát tâm. Bởi nếu không có Tạ Diễm, Trần Ninh không dễ dàng gì mà đối phó với Triệu quân ở biên giới.
Tống quốc công tức giận vì Tạ Diễm làm liên lụy cả phủ, hơn nữa còn khiến Hoàng đế nghi ngờ, càng ước gì Tạ Diễm mau mau chết đi.
Chỉ là nếu đem chuyện này phơi bày ra ánh sáng, hoàng thất rõ ràng không chiếm được đạo lý, dễ dàng bị bắt khuyết điểm, vậy nên chỉ có thể ở trong bóng tối âm thầm ra tay.
Một tia sét lóe lên xé tan màn đêm, mở màn cho những giọt mưa ào ào rơi xuống, trong khi người qua đường giơ tay che đầu vội vã chạy, một chiếc ô dầu hướng đến cửa sau chật hẹp của vương phủ nhẹ nhàng vụt qua, người bung dù bước chân đều đều, dừng lại ở cửa sau của vương phủ cùng thủ vệ đứng bên cạnh nói vài câu, chờ đến khi bước lên hành lang liền thu dù, nét mặt nghiêm túc không một ý cười hướng Thanh Thu viện đi.
Không tính bên ngoài vương phủ, riêng bên trong thôi cũng có thể chia ra vài thế giới tách biệt.
Bên trong Thanh Thu viện, Tạ Diễm chắp tay đứng bên cửa sổ nhìn từng giọt mưa gấp gáp rơi xuống. Nghe xong lời thuật của người đến, hắn khoát tay áo cho người lui, một mình đi vào nội thất.
Ngoài trừ nước mưa róc rách chảy trên mặt đất, trong sân không khí tĩnh lặng đến lạ.
Địa phương náo nhiệt cũng có.
Phương lan trong viện, Triệu di nương cũng đang kìm nén một hơi.
Lúc sáng sớm Lâm Miểu ở nơi ấy khác hoàn toàn so với những gì nàng dự liệu, không chỉ không ngang ngược kiêu căng, trái lại còn cùng Tuyết Nương đùa bỡn nàng một phen, bây giờ cả người từ trên xuống dưới đều rất khó chịu.
Triệu di nương đã hai tháng không được Trần Ninh để mắt tới, trước mặt hạ nhân cũng là bộ dáng không còn được yêu thích, tuy vẫn là đủ ăn đủ mặc, nhưng so với lời Triệu di nương nói khoác ngày nào cũng được ăn tổ yến còn xa lắm. Trong tay nàng có mấy lạng thượng phẩm tổ yến chính nàng cũng không cam lòng ăn, bây giờ lại muốn tặng cho Lâm Miểu, khó tránh khỏi vì đau lòng mà sinh khí.
Nhưng việc này lại không thể không làm, bằng không không chỉ bị khinh bị, mặt mũi cũng mất, Triệu di nương nhức nhối cả ngày, vẫn phải phùng má giả làm người mập, sai người đem hai lạng tổ yến tới cho Lâm Miểu.
Nàng bên này sinh khí, Lâm Miểu bên kia lại rất sung sướиɠ.
Bích Như yêu thích không buông tay mà nhìn chằm chằm tổ yến một hồi lâu, tính toán mỗi ngày làm một ít cho công tử ăn bồi dưỡng thân thể.
Lâm Miểu lại hoàn toàn không có ý định này, cậu cầm tổ yến mà cảm giác như đang cầm tiền. Làm cho cậu ăn á? Kia nhờ có a, Lâm Miểu cũng dám bỏ miệng ăn.
Cậu đem tổ yến cất giấu cẩn thận, chờ ngày mai trời quang mây tạnh liền ra phủ tìm một hiệu thuốc bình dân đem tổ yến bán đi.
Bích Như nghe vậy rất đau lòng, nhưng lại không cưỡng được ý tứ của Lâm Miểu, chỉ có thể quệt quệt miệng cất tổ yến đi, quay đầu vào bếp nhìn chằm chằm bà tử làm cơm.
Lâm Miểu ở trong phòng lại tính toán đường lui của mình.
Cậu vốn cho rằng Lâm Miểu đã bị lãng quên đến tận chân trời, Trần Ninh bên người lại không thiếu oanh oanh yến yến, chào từ biệt không tính là có nhiều khó khăn, ai ngờ Trần Ninh ngược lại không cho cậu đi.
Lâm Miểu thở dài một hơi, nếu như đây không phải là vương phủ, cậu ra đi không một lời từ biệt cũng không vấn đề gì, nhưng cố tình đây lại là chi vương địa giới*, nguyên thân có một cái chết dọa người cực kì, chỉ cần cậu kinh sợ run một cái, trên đầu lại lơ lửng thêm vô số con dao, chỉ một bước đi nhầm hay một câu lỡ lời liền chọc nhóm nam chủ không vui.
(chi vương địa giới: vùng biên giới/danh giới nguy hiểm)
Trực tiếp chặt đầu cũng được a, cố tình lại còn lăng trì phanh thây, Lâm Miểu mới chỉ tưởng tượng một chút liền cảm thấy toàn thân đau, căn bản không dám manh động.
Cậu nằm nhoài lên bàn nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, ở xã hội phong kiến này làm một người bình thường cũng thật khó a.
Bất quá tính cách Lâm Miểu lạc quan đã thành bản tính, cậu nghĩ lại liền cảm thấy lần sau cũng không phải là không có hy vọng, Không cần biết tổ yến bán được bao nhiêu tiền, chung quy vẫn là một khởi đầu tốt a. Chào từ biệt không có tác dụng, vậy cậu cũng sẽ không xuất hiện trước mặt các nam chủ, làm con thiêu thân lao đầu vào lửa cũng nhường cho người khác đi, cậu tuyệt đối không muốn làm phiền tình cảm nhóm nam chủ phát triểu đâu nha.
Suy nghĩ thoáng ra một chút, Lâm Miểu cảm thấy nếu như thực sự không thể đi, vậy đem tiểu viện trong vương phủ này làm nơi cư trú của mình, bản thân lại ra ngoài tìm chút biện phá kiếm tiền, vậy thì sống ở Cố cung hay làm công ở Bắc Kinh cũng giống nhau thôi, Cố cung còn bao ăn bao ở cậu, từ góc độ này có thể bên ngoài khổ bên trong mua vui mà suy nghĩ kỳ thực cũng không tệ lắm.
Sống lâu dài, khéo Trần Ninh còn cảm thấy y bị thiệt thòi, lúc đấy đuổi cậu đi cũng không kịp.
Lâm Miểu nghĩ đến đây, vui mừng ra tiếng, đem sầu lo muộn phiền ném hết ra sau đầu.
Lúc này thì sầu chết cũng không có tác dụng gì, vẫn là đi một bước xem một bước, ăn ngon uống ngọt bồi dưỡng thân thể mới là thượng sách.
Tuyết Nương ngày ấy thấy thái độ Trần Ninh dành cho Lâm Miểu vẫn thấy có chút sầu lo, nhưng sau lần Triệu di nương ghé thăm Lâm Miểu một chuyến, sầu lo đã giảm hơn nửa.
Triệu di nương tự cho mình là người thông minh, còn Lâm Miểu chính là kẻ ngu si tầm mắt thấp da mặt dày. Căn bản không dùng thủ đoạn gì, chẳng qua Trần Ninh để ý tới cậu một chút là vì bộ dạng nghèo túng khó khăn khác xa trước kia thôi.
Nhóm di nương thấy cậu thế nào, Lâm Miểu không thèm để ý, dù sao cũng không thể là lão bà của cậu.
Ngủ một giấc tỉnh dậy quả nhiên là đại tình thiên(?), Lâm Miểu ăn điểm tâm xong liền dẫn Bích Như chuẩn bị xuất môn. Cũng may cậu hiện tại không thể rời phủ hoàn toàn, nhưng vì là nam tử, so với những di nương kia lợi hơn một chút là được xuất môn tự do, không chỉ không bị ai ngăn, còn được chuẩn bị xe ngựa đưa đi.
Mặc dù con ngựa kia vừa gầy vừa già, xe ngựa cũng cũ đến tróc nước sơn, nhưng tốt xấu gì cũng có một phu xe.
Lâm Miểu ngồi trong xe nhìn cảnh vật bên ngoài qua cửa sổ, nhìn người tới người lui trên đường phố,cảm thấy mọi thứ đều thật sự mới mẻ.
Ra đến mặt đường thành chủ, Lâm Miểu xuống xe ngựa liền khách khí cùng phu xe hẹn thời gian tới đón, phu xe đáp lại, bản thân lái xe đi về trước.
Chủ phố từ đông đến tây trải dài từ mảnh đất này đến kinh thành, cũng là địa phương thương mại náo nhiệt nhất. Lúc này đã quá giờ Thìn, trên đường người tới người lui đi lại không ngừng, hai bên đường phố tiệm cũng đều đã mở cửa đón khách.
Lâm Miểu cùng Bích Như tìm một hiệu thuốc, đi vào trước hỏi giá cả của tổ yến.
Tiểu nhị lấy ra ba loại tổ yến, giá cả từ năm lạng đến năm mươi lượng bạc, Lâm Miểu nhìn kỹ, xác định tổ yến Triệu di nương cho cậu chính là hàng xịn, lúc này mới lôi tổ yến của mình ra tỏ rõ ý đồ đến.
Tiểu nhị thấy cậu không phải đến mua mà là đến để kiếm lời cũng không thay đổi sắc mặt, chỉ thu những tổ yến của cửa hàng mình cất đi, thỉnh Lâm Miểu đến một bên xong đi gọi chưởng quỹ.
Chưởng quỹ khuôn mặt tươi cười niềm nở ra đón khách, cầm qua tổ yến của Lâm Miểu ngắm nghía xong mới thu mua giá cá: “Qủa thật là hàng thượng phẩm, lấy mười lượng bạc đi.”
Lúc nãy người hầu bàn lấy ra tổ yến thượng phẩm nói ít nhất cũng phải năm mươi lượng bạc, bây giờ chưởng quỹ lại mạnh mẽ bẻ giá nhiều như vậy mà sắc mặt vẫn bất biến, Lâm Miểu cũng bội phục bản lĩnh làm ăn của người này.
“Ít nhất cũng phải bốn mươi lượng.” Lâm Muổi duỗi bốn ngón tay ra.
Chưỡng quỹ vẫn giữ khuôn mặt tươi cười, gã lắc lắc đầu nói: “Mua cái này, bán không bán được còn khó nói, ta không thể thiệt thòi như vậy a, như vậy đi, nếu công tử thành tâm muốn bán, vậy ta cũng thành tâm muốn mua, lại thêm năm lạng, tổng cộng là hai mươi năm lượng, nhiều hơn nữa liền không được, nếu công tử cảm thấy không thành, vậy đi mấy cửa hàng khác hỏi một chút rồi quay lại đây cũng được.”
Lâm Miểu không biết rõ giá cả, cũng tính đi đến mấy tiệm nữa để hỏi một chút, liền gật đầu nói: “Vậy trước tiên cảm ơn chưởng quỹ, ta đi nhìn lại một chút.”
Hai mươi năm lưỡng đã là không ít, ở bên ngoài kinh thành ít nhất cũng có thể trả non nửa một năm tiền thuê nhà. Lâm Miểu tới lui mấy tiệm thuốc, giá cả không có cái nào cao hơn cửa tiệm đầu một chút, Bích Như đi cùng cậu đầu đã sớm đổ đầy mồ hôi, liền bởi vậy liều mạng kéo Lâm Miểu ra chỗ bóng mát ngồi nghỉ.
Lâm Miểu có chút đau lòng Bích Như, ngoan ngoãn theo cậu cả buổi sáng, đành quay lại tiệm thuốc cũ bán tổ yến đi.
Hai mươi năm lạng bạc cũng nặng lắm, Lâm Miểu giấu kĩ trong người, chỉ để lại năm lạng bạc vụn treo trong ví đầu.
Giữa trưa đường xá thưa người đi một chút, nhưng trong quán ăn lại cực kỳ nhiều.
Lâm Miểu mang theo Bích Như tiến vào một quán cơm, dưới lầu ồn ào hỗn tạp đủ loại người, Bích Như theo sau Lâm Miểu, không ít nam nhân trong bóng tối đánh giá nàng. Lâm Miểu có chút khó chịu, suy nghĩ một chút, hiện tại trong tay cậu cũng có chút tiền, liền dứt khoát mang Bích Như lên nhã gian trên tầng hai, tách biệt với không gian dưới lầu.
Nhã gian mở hé cửa sổ, một bên nhìn ra liền thấy phố xá đông vui, một bên hướng ra bến tàu, kênh đào. Mảnh đất này cũng bởi kênh đào mà hình thành làng xóm, tường thành ở ngoài chính là bến tàu tấp nập những chiếc thuyền đi lại, mà kể từ khi Tạ Diễm hủy bỏ mấy đạo luật chèn ép đường biển xong, tàu thuyền vãng lai* càng ngày càng gia tăng. Ngày nào cũng buôn bán trao đổi nhập hàng xuất hàng, vậy nên bến tàu nơi đây luôn đông đúc, trên bến công nhân chuyển hàng đếm không xuể, buổi trưa lúc nghỉ ngơi là náo nhiệt nhất.
(vãng lai: đi lại, qua lại)
Quán này thức ăn cũng không phong phú lắm, bất quá Lâm Miểu hiếm khi xuất môn một chuyến, cũng không muốn chụp chụp sách sách*, cậu gọi hai món mặn hai món chay thêm một cốc nước ấm. Người hầu bàn nhớ tên món ăn, cười híp mắt lùi ra.
(chụp chụp sách sách: chắc là soi mói, hay là để ý làm mất hứng?)
Lâm Miểu thuận theo âm thanh đi tới bên cửa sổ, đẩy hai cánh cửa ra liền thấy xa xa gần cửa thành một loạt các hán tử cao to, nhìn y phục liền biết họ là những công nhân kiếm sống tại bến tàu.
Gần cửa thành có không ít tiểu than tiểu phiến*, cái gì cũng bán, đại đa số các công nhân làm tại đây đều mua hai cái bánh màn thầu cùng chút dưa muối ăn, tuy rằng không ngon, nhưng tiện nghi lại đỡ đói bụng.
(tiểu than tiểu phiến: hàng quán buôn bán nhỏ)
Như Lâm Miểu tại tiệm cơm, mặc dù không phải nhã gian cao cấp, nhưng so với hoàn cảnh hỗn tạp dưới lầu cũng đỡ hơn nhiều. Họ chỉ muốn ăn cho no bụng có sức làm, cho dù là mấy người một góp tiền ăn chung với nhau, nhưng cũng tốn tới nửa ngày tiền công của họ, công nhân tại bến tàu sống cũng chẳng dễ dàng gì.
Bích Như không biết Lâm Miểu đứng bên kia nhìn chằm chằm cái gì, chờ nàng liến mắt nhìn sang mặt mũi liền lập tức đỏ bừng: “Công tử ngài nhìn bọn họ làm gì a?”
“A?” Lâm Miểu không biết Bích Như có ý gì, nàng đỏ mặt thì bình thường, nhưng cậu là nam nhân, tại sao lại không thể nhìn?
Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng phải, nguyên chủ vốn yêu thích nam nhân, cậu bỗng nhiên nhìn chằm chằm một đám hán tử cởi trần thật sự là có chút khiến người khác hiểu lầm. Lâm Miểu thu hồi ánh mắt, một mặt chính trực nói: “Ta đang nhìn tiền.”
Lúc này đến phiên Bích Như không hiểu: “A?”
Nàng nhẫn nhịn cảm giác ngượng ngịu lại liếc mắt nhìn bên kia, ngoại trừ một đám hán tử thô cao, không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác a, càng không nói đến tiền.
Lâm Miểu vung vung tay chỉ nàng ngồi trở lại, mình thì đứng ở bên cửa sổ tiếp tục quan sát.
(ở đây bản cv ghi là đứng bên giường, tui thấy vô lý nên sửa lại thành bên cửa sổ á)
Nơi cửa thành tiểu thương có rất nhiều, có thể sinh ý rất tốt. Người thì đứng một mình bán, người thì dẫn vợ dẫn chồng theo cùng kinh doanh, ai nấy đều bận rộn chân không chạm đất, tay không dừng.
Mà dưới những tán cây bóng mát cũng tụ tập nhiều công nhân trên bến tàu, hết đoàn này đến đoàn khác ngồi ăn trưa, cơ hồi cứ năm phút là đổi một đoàn, nối liền không dứt.
Muốn ở đoạn đường này mở cửa hàng thức ăn nhanh tuyệt đối không thiếu khách nhân a.
Chờ đến khi tiểu nhị bưng lên những món ăn cậu gọi, Lâm Miểu mới đóng cửa sổ quay về chỗ ngồi, đầu lại nảy số tính toán tính khả thi của việc buôn bán.
Nguyên chủ không có bản lĩnh gì đặc biệt, Lâm Miểu cũng không có, cậu hiện tại sở hữu kiến thức cùng kỹ năng của người hiện đại, nhưng ở thời đại này lại không có nửa điểm công dụng gì, duy nhất thì có tài nấu nướng là tương đối tương thông.
Trong vương phủ tay nghề của bà tử hoàn mĩ không thể chê, chính là không biết mùi vị của tiệm cơm bên ngoài sẽ nhưng thế nào.
Lúc nãy bước vào tiệm cơm cậu có nhìn vài lần, khách trong này rất đông, chắc mùi vị đồ ăn cũng không kém.
Tiểu nhị đặt đồ ăn xuống, quay sang nói khoác với Lâm Miểu: “Mời khách quan chậm rãi thưởng thức, món ăn của tiệm chúng tôi không nói là số một trong thành, nhưng cũng có thể xếp trong ba vị trí đầu, khẩu vị tuyệt đối không thể chê.”
Gã vừa nói như thế, Lâm Miểu cũng liền có chút mong đợi, kết quả vừa kỳ vọng liền thất vọng, mùi vị món ăn tuy không đến nỗi quá kém, nhưng hoàn toàn không phải là đồ tốt, đem giá cả so ra, tính tới hai chữ số là hoàn toàn không có.
Tính qua qua giá cả tiệm này cùng lượng người đến ăn mỗi ngày, một tháng cũng có thể kiếm lời không ít.
Quả nhiên ngành ăn uống bất kể là thời xưa hay bây giờ, chỉ cần kiếm một vị trí tốt thì tuyệt đối chỉ có lời chứ không có lỗ.
( hãy tha thứ cho chiếc editor lỏ này, tuần trước nhiều bài quá nên tui sủi nguyên tuần luôn, sang tuần này mới edit chương 7 thì nó dài quãi chưởng thiệt á chứ=)) gần 4k từ nên đoạn cuối tui có cắt 1 tí để dành cho chương 8 nha )