Nam Chủ Vì Ta Đòi Ly Hôn

Chương 5

Lâm Miểu nằm liệt giường hai ngày mới miễn cưỡng khỏi bệnh, mấy hôm trước chỉ kém chuẩn bị hậu sự rồi phân phó cho Bích Như, đem tiểu cô nương nhà người ta dọa sợ quá chừng.

Mặc dù là lần này sống sót nhưng rất có thể lại phải tiếp tục đối mặt với phó bản cấp địa ngục khác, Lâm Miểu vẫn một lòng ham sống sợ chết. Dù sao chết tử tế không bằng bình an sống sót, huống hồ Tấn vương phủ nơi này cậu sớm muộn cũng rời đi, cậu nhất định phải sống sót.

Bầu trời trong xanh, mặt trời dịu nhẹ, một ngày mát mẻ thoải mái. Lâm Miểu mặc thường phục đứng ở sân tự hô tự tập thể dục buổi sáng, Bích Như ở trong bếp chặt gà, cấp tốc chuẩn bị làm bát canh gà cho cậu uống bồi bổ thân thể.

Trương di nương nghe nói Lâm Miểu bệnh nặng mới khỏi, cùng Xuân Đào mang theo chút thuốc bổ đến thăm.

Lâm Miểu mời người vào phòng khách, khách khí rót trà.

Theo lý mà nói, trong nội viện nam nữ thụ thụ bất thân, bất quá Tấn vương phủ đại khái vì có Vương phi là nam nhân, bản thân Trần Ninh lại nam nữ bất kỵ*. Như Lâm Miểu đây, trên danh nghĩa là khách nhân được mời đến phủ, thực chất lại là nam sủng hầu hạ của Tấn vương. Không để ý việc hạ nhân là Trương di nương trong mắt, bọn họ đều nam nữ không phân biệt.

( nam nữ đều ăn )

Không quan tâm là nam hay nữ, đều là đồ chơi tiêu khiển của Tấn vương.

“Thân thể tốt hơn chút nào chưa? Ta xem sắc mặt của người đã khá hơn nhiều.” Trương di nương quan tâm nhìn sắc mặt Lâm Miểu.

Lâm Miểu có chút cảm động, nói thế nào Trương di nương cũng cùng cậu không quen không biết, vậy mà đối xư với cậu tốt như vậy. Kỳ thực ở thế giới này cậu đã gặp qua nhiều nữ nhân, ngoại trừ người hại nguyên thân, đẩy cậu chết đuối, còn lại đều rất tốt.

Người nào cũng đều thích hợp để làm ứng cử viên cho chức lão bà của cậu á.

( tỉnh dậy đi em ơi, không ai cứu được em đâu=)) )

Cậu nhìn Trương di nương, lại nhìn Bích Như, nội tâm khai mở hậu cung bắt đầu rục rà rục rịch.

Đáng trách đây không phải là tiểu thuyết hậu cung văn, Lâm Miểu không chỉ không mở được hậu cung, chính cậu còn là thành viên trong hậu cung của người khác.

“Đỡ hơn nửa rồi” Lâm Miểu nói: “Chờ Vương gia trở về ta liền hướng y chào từ biệt, ước chừng cũng sắp đi.”

Trương di nương có chút bất ngờ: “Sao tự dưng lại muốn đi?”

“Trong nhà còn lão phụ lão mẫu*, cuối cùng vẫn không yên lòng.” Lâm Miểu đáp bừa một tiếng.

( lão phụ lão mẫu: cha mẹ )

Kỳ thực Lâm Miểu ở Lâm gia chỉ làm người khác không bớt lo, khiến cha mẹ bận tâm còn phải chịu tiếng xấu. Ca tẩu* của cậu lo liệu chuyện trong nhà vô cùng tốt, cậu đừng nói trở về làm tròn phận hiếu, chỉ sợ về liền làm đứa con ghẻ cực kỳ vô dụng.

( ca tẩu: anh, chị dâu )

Trương di nương nghe vậy trong lòng liền nhớ đến cha mẹ của mình, không khỏi có chút thương cảm: “Nói cũng đúng, Lâm công tử là nam nhân, khác với chúng ta,” nàng dừng một chút, nói luôn điểm mấu chốt, “Vương gia khuya ngày hôm trước đã trở về phủ.”

Lâm Miểu trong lúc bệnh nặng chỉ ngơ ngơ ngác ngác nằm trên giường, Bích Như cũng không ra ngoài hỏi thăm, vì vậy đối với chuyện này hoàn toàn không biết. Cũng may có Trương di nương nhắc nhở một câu, bằng không Lâm Miểu đợi thêm mấy ngày nữa sợ là Trần Ninh bước ra cửa rồi mới biết y đã trở lại.

Mà lúc này Trần Ninh cơ hồ đã quên mất Lâm Miểu là ai.

Thanh danh Tấn vương phong lưu đa tình vốn đã truyền xa, hậu viện Tấn vương phủ nam nữ ra ra vào vào đâu phải chỉ một hai người. Song Tấn vương ngoại trừ ham mê mỹ sắc cũng không có tật xấu khác, việc triều chính coi như cũng xử lý tốt, lại có thêm chiến tích thần dũng, phong lưu ngược lại lại thành mỹ danh.

Biết y đã trở về, lương tâm Lâm Miểu đưng nhiên không cho phép chần chờ, chờ Trương di nương vừa đi, cậu liền lập tức đứng dậy thay quần áo, soi gương sửa soạn dung nhan.

Cậu lựa chọn y phục, mà không phải để trông dễ nhìn hơn.

Bích Như từ phòng bếp đi ra, vừa vào nhà liền nhìn thấy Lâm Miểu đang xoay qua xoay lại trước gương loay hoay ngắm nhìn mãi.

“Công tử làm gì vậy?” Bích Như đứng bên cạnh cậu, cũng đồng thời nhìn vào trong gương với Lâm Miểu.

Gương đồng hiệu quả so với gương hiện đại chênh lệch không nhỏ, mờ mờ không rõ, màu sắc soi ra cũng có chút không chuẩn. Lâm Miểu quay đầu hỏi Bích Như: “Ta mặc bộ y phục này, khí sắc trông như thế nào?”

Màu da của nguyên thân Lâm Miểu vốn là thiên trắng, thêm vào cậu mới nhiễm phong hàn chưa khỏi hẳn, sắc mặt liền như thế nhìn không tốt. Lúc này mặc một bộ quần áo màu trắng, càng không có một điểm hồng nhuận nào, mà trông có vẻ bệnh tật.

Bích Như như người mẹ già quan tâm con cái: “Không hiện ra. Công tử ngài bệnh còn chưa hết, tốt nhất vẫn là nằm một chút đi, chờ ta hầm xong canh gà bưng lên cho ngài uống.”

Lâm Miểu muốn chính là loại không hiện ra khí sắc này, cậu liền soi soi gương bảo đảm hiệu quả, sau đó quay đầu nói với Bích Như: “Ta ra ngoài một lát, ngươi ở đây chờ ta, nói không chừng canh gà chưa kịp uống chúng ta đã phải rời đi rồi.”

Lòng kinh sợ thôi thúc sự tự tin.

Trong trí nhớ của Lâm Miểu, Trần Ninh vốn dĩ coi trọng cậu là bởi nhan sắc trẻ trung tươi mới, tràn đầy sinh khí này, hết thảy những gì Trần Ninh đã từng động tâm đều trái ngược với bộ dạng cậu bây giờ.

Lâm Miểu lòng mang chờ đợi mà đi ra cửa.

Mà Trần Ninh bên kia, lúc này đang nằm chính giữa giường mềm, hơi híp mắt lắng nghe tân sủng hoa khôi thanh lâu Tuyết Nương mới mang về đàn hát.

Tuyết Nương năm nay 16 tuổi, ở trong thanh lâu vẫn luôn được tú bà nuôi, chính là vì có thể đem nàng bán cho quý nhân như Trần Ninh. Tuyết Nương đương nhiên là thiên kiều bá mị*, có rất nhiều biện pháp trêu chọc khẩu vị của Trần Ninh, làm Trần Ninh nhìn chằm chằm không chớp mắt, không còn tâm trí nhớ đến chuyện khác.

( thiên kiều bá mị: xinh đẹp bội phần )

Nghe thấy bên ngoài có tiếng thưa Lâm công tử cầu kiến, Trần Ninh thật sự không nhớ Lâm công tử là ai. Y ôm lấy Tuyết Nương, hôn hôn đầu ngón tay rồi đến má nàng, cười nhẹ cùng Tuyết Nương lười đáp, bỏ ngoài tai lời thông báo của hạ nhân, một chút cũng không để ý.

Tuyết Nương hờn dỗi mà nhẹ nhàng đẩy đầu Trần Ninh ra: “Công tử gì kia ở bên ngoài chờ Vương gia, Vương gia không gặp sao?”

Trần Ninh ôm lấy hông nàng, tại đôi môi hoa đào của nàng không nặng không nhẹ cắn một cái, cười nói: “Có Tuyết Nương ở đây rồi còn công tử gì nữa, hả? Tiểu tâm can…”

Tuyết Nương bị thủ đoạn của y làm cho mặt mày đỏ bừng, hơi thở mùi đàn hương từ miệng y cứ quanh quẩn nơi sống mũi.

Trong đầu Trần Ninh chợt lóe linh quang, y nhớ tới Lâm công tử trong lời hạ nhân kia. Mặc dù có chút phiền, bất quá Lâm Miểu đến cùng y vẫn chưa ăn được, chưa chạm qua thì chính là còn mới mẻ, Trần Ninh đối với người mới mẻ khoan dung độ lượng tương đối cao.

Y dừng lại động tác trên tay, làm Tuyết Nương có chút mất mát. Nàng níu lấy bả vai Trần Ninh mà nũng nịu: “Vương gia?”

Trần Ninh đưa tay sờ sờ mặt Tuyết Nương: “Chờ một lát.”

Y nói xong sửa sang lại quần áo của chính mình, quay đầu ra lệnh cho hạ nhân đang chờ đợi: “Cho hắn vào đi.”

Tuyết Nương không quá cao hứng vùi đầu vào giường.

Lâm Miểu ở bên ngoài chỉ kém chờ đến ngủ thϊếp đi, không khí trong sân viện Trần Ninh bên này ngược lại không ngột ngạt như bên Tạ Diễm, nhưng thật sự là cả ánh nhìn của tiểu nha đầu ở đây đều chứa một tia kỳ quái, ánh mắt đánh giá nhiều hay ít đều có địch ý nhìn chòng chọc Lâm Miểu làm cậu chờ một khắc cũng không dám thả lỏng, nhìn như là bị phạt đứng.

Thân thể không khỏe lập tức đem cảm giác uể oải mệt mỏi hiện hết lên mặt cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Miểu không nói trắng bệch thì cũng đủ thảm.

Chờ mãi mới có người từ bên trong ra mời cậu vào, Lâm Miểu vội vàng nói cảm ơn, cất bước theo sau.

Trong phòng tràn ngập mùi phấn son, chỉ kém hun cậu hắt xì vài cái, Lâm Miểu mạnh mẽ nhịn được, sững sờ còn chưa mở miệng nói lời từ biệt, mắt đã bị cậu nín đến đỏ ửng.

Như thế cũng tốt, gương mặt nhỏ trắng hề hề, đôi mắt đỏ ngầu, thiên hạ không có mấy người có thể trông đáng thương như cậu bây giờ. Chỉ có điều Lâm Miểu không hề suy xét đến bộ dạng bản thân không chỉ đáng thương, kỳ thực hạ nhân hầu hạ bên cạnh nhìn cậu như vậy đều chỉ thấy cậu oan ức.

Vì vậy Trần Ninh vốn là tùy ý liếc mắt nhìn cậu một cái, ngay lập tức liền bị đốn* tại chỗ.

( kiểu đứng hình nhìn không rời mắt được )

Trần Ninh biết rõ tính khí của Lâm Miểu như thế nào, nói nhẹ thì là kiêu căng ngạo mạn, khó nghe thì là không biết trời cao đất rộng. Nhưng nếu là người đã quen với tính khí ấy, xác thực là thấy có chút đáng yêu, thế nhưng không ai nguyện ý thân quen với cậu, vậy thì phiền lòng.

Dạng người như thế kia, lúc này lại đầy người toát lên vẻ đáng thương hề hề, ngược lại làm Trần Ninh sinh ra cảm giác không đành.

Y hình như là nghe thấy Lâm Miểu bị rơi xuống nước? Trần Ninh không quá chắc chắn, y không để ý nhiều về chuyện của Lâm Miểu, ấn tượng duy nhất y đối với cậu là người ngạo kiều nghĩ mình được sủng, lại không cho y ngủ qua.

“Lâm Miểu tham kiến Vương gia.” Lâm Miểu hành lễ, cậu hoàn toàn không biết suy nghĩ của Trần Ninh lúc này, chỉ nghĩ bộ dạng chính mình hiện tại khác hoàn toàn với thẩm mỹ của y, lại không nghĩ tới vậy mà động được một chút lòng trắc ẩn của tên cặn bã như Trần Ninh.

“Có chuyện gì ngồi xuống rồi nói.” Trần Ninh chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình, lập tức có hạ nhân bưng trà lên rót.

Cặn bã lên tiếng Lâm Túng Túng không dám không nghe, cậu cúi đầu bước sang ngồi, chờ sau khi hạ nhân rót xong trà lui sang một bên, lúc này mới do do dự dự mà ngẩng đầu lên liếc Trần Ninh một cái.

Trần Ninh mày kiếm mắt sao, cũng là một người cực kỳ tuấn dật, trên người lại mang tư thái của quý tộc, tự nhiên sinh ra uy nghiêm.

Từ góc độ của Trần Ninh, liền nhìn thấy bé thỏ con Lâm Miểu lúc ngẩng lên lúc cúi xuống, trong đôi mắt to tròn long lanh như chứa đầy nước. Lâm Miểu có một gương mặt xinh đẹp, nhưng chỗ đẹp nhất lại là ở đôi mắt kia. Đôi mắt đào hoa liếc một cái liền làm người hồn xiêu phách lạc, lúc này lại mang theo hơi nước óng ánh uyển chuyển, quả thực giống như nhẹ nhàng gãi vào lòng Trần Ninh mấy cái.

Hơn nữa Lâm Miểu còn nói lời nhỏ nhẹ, bộ dáng cũng tươi mới, khóe môi Trần Ninh bởi vì hứng thú mà câu lên như có như không cười cười.

“Ta tới là muốn xin cáo biệt với Vương gia.” Lâm Miểu thừa thế xông lên mà nói.

Cậu bị Trần Ninh nhìn đến nổi đầy da gà, nếu như là trước kia ở xã hội hiện đại, bị một nam nhân nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Miểu nhất định sẽ cùng Trần Ninh đánh nhau một trận ra trò. Nhưng mà hoàn cảnh bây giờ lại khác, thân phận của hai người chênh lệch quá lớn, cậu cho dù tâm lý có mì sợi khoan nước mắt (?), cũng không thể không nhẫn.

Dù sao cũng là đến để sống sót a.

“Chào từ biệt?” Trần Ninh nghe vậy cơ hồ không chút do dự mà mở miệng cự tuyệt, “Ngốc ở vương phủ mà sống không phải rất tốt sao, chào từ biệt để đến nơi nào?”

Lúc trước chỉ cần nói mấy câu dịu dàng Lâm Miểu liền vui vẻ cùng y trở về, Trần Ninh vậy nhưng lại nhớ tới rõ ràng, bởi vậy lúc này Lâm Miểu nói mình phải đi, Trần Ninh tự nhiên cảm thấy cậu là đang giận dỗi.

Nhất định là chê ta lạnh nhạt hắn quá lâu.

Trần Ninh nghĩ vậy liền nắm tay Lâm Miểu đặt lên đầu gối, ngữ khí êm ái dụ dỗ nói: “Bản vương dạo này công việc bề bộn, nếu không phải ngày mai sáng sớm phải đi khải thần, ta nhất định là muốn đến thăm ngươi, chúng ta bất trí khí, không quá nửa tháng nữa ta sẽ trở lại, lúc đó liền ở cùng ngươi, có được không?”

Trong mắt Lâm Miểu, một bàn tay thô ráp lại to lớn của nam nhân nắm chặt lấy tay cậu. Lâm Miểu mở to hai mắt không thể tin mà nhìn Trần Ninh.

Tay cậu…đã không còn trong trắng nữa.

Không thể rút về cũng không thể đánh, làm vậy chỉ sợ đưa mạng ra cho y nắm, tình thế bức bách, Lâm Miểu oan ức chỉ muốn khóc.

Trần Ninh lại chỉ coi Lâm Miểu đây là đang kinh hỉ, sung sướиɠ mà bóp bóp chóp mũi của cậu nói: “Chờ ta.”

Chờ, chờ mẹ ngươi!

Lâm Miểu lấy hết dũng khí nói: “Vương gia, ta thật sự là đến chào từ biệt, buổi chiều liền chuẩn bị khởi hành”

Trần Ninh dừng động tác lại, con mắt lăng lăng nhìn Lâm Miểu, nụ cười trên môi cũng phai nhạt dần, “A Miểu, không nên cùng ta đối kháng, có chuyện gì chờ ta trở về lại nói.”

Tên cặn bã kiên trì cự tuyệt, thẳng tay đem tất cả dũng khí của Lâm Miểu đạp dưới lòng bàn chân. Địa vị của bọn họ chênh lệch quá lớn, làm Tạ Diễm không cao hứng là chết, làm Trần Ninh không cao hứng cũng chết.

Đường lui trực tiếp bị chặt đứt, Lâm Miểu nhìn tay Trần Ninh nắm tay mình lại cứ nghĩ tới con dao cắt thịt cậu của Tạ vương phi, cảm thấy chính mình vẫn là trực tiếp nhảy xuống giếng uống vài ngụm nước vẫn hơn chờ Trần Ninh trở về.