Rất nhiều lần đầu tiên của Diệp Đường đều do Tần Thiệu Sùng cho.
Tần Thiệu Sùng dẫn Diệp Đường tới một nhà hàng Tây.
Đây là lần đầu tiên Diệp Đường ăn món Tây chính thống, không phải là cái kiểu dở Tây dở Tàu, cứ có một chai vang đỏ, một chiếc ly chân dài, một bộ dao nĩa thì bảo là món Tây.
Mà là kiểu món Tây có súp, món khai vị, món chính, món tráng miệng và đồ uống cùng số tiền boa đắt đỏ chiếm 18% giá trị hóa đơn.
Nếu Diệp Đường đã không sợ hãi nhận lời đi ăn với Tần Thiệu Sùng thì ở trước mặt một gã đàn ông như vậy, cô nghĩ mình cũng chẳng còn gì để mất.
Nhưng khi thực sự phải đối mặt với 6 chiếc ly chân dài có hình dạng và độ to nhỏ khác nhau cùng mấy bộ dao nĩa kích cỡ bất đồng.
Ai xấu hổ là biết ngay.
Cô không chạm vào bất cứ món nào trong bộ dụng cụ ăn trước mặt, bởi cô không biết chúng dùng đế làm gì.
Nhưng điểm tốt khi ở cạnh một gã đàn ông trưởng thành là tiết kiệm được rất nhiều thời gian diễn kịch vụng về, bởi gã có thế nhìn thấu mọi khó xử và bối rối của bạn.
Sau này khi ở bên Tần Thiệu Sùng, Diệp Đường ghét cay ghét đắng khả năng này của anh.
Song lúc ấy cô lại thấy vô cùng may mắn.
Tần Thiệu Sùng như hoàn toàn xem nhẹ sự luống cuống của cô, chỉ dẫn cô từng bước một, để cô tập trung tinh thần hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của nhân viên nhà hàng cao cấp cũng như món beefsteak chín 5 phần rất vừa miệng.
Tần Thiệu Sùng không nói quá nhiều, chỉ ung dung nham nhap thức ngon, nhan thế dạy Diệp Đường sử dụng dao nĩa một cách thuần thục, thi thoảng sẽ kế cho cô nghe vài mẩu chuyện xưa liên quan đến quy tắc dùng món Tây.
Nếu có cơ hội thì người nghèo càng muốn trải nghiệm những niềm vui dùng tiền mới mua được, những niềm vui cực độ.
Tần Thiệu Sùng không tỏ ra xấu hổ vì sự xấu hổ của Diệp Đường khiến cô thấy vô cùng cảm kích.
Diệp Đường vô thức thả lỏng, cởi bỏ lớp ngụy trang cố hữu, thẳng thắn và thành khấn phô bày sự vô tri của mình với anh.
Điều này không phù hợp với tính cách của cô, điếm ngặt nghèo của những kẻ có lòng tự tôn cao là dù gặp chuyện không hiếu cũng giấu tiệt đi rồi cố gắng gấp bội, lén lút học hỏi sau lưng người khác, để rồi lại làm ra vẻ không hề cố gắng trước mặt bọn họ.
Lúc mới bắt đầu dùng cơm chủ yếu là Tần Thiệu Sùng mở lời, về sau hầu như chỉ toàn Diệp Đường kể chuyện. Kể về chuyện đi học và làm thêm vất vả, về gia đình túng quẫn, đôi lúc nhắc tới mẹ và người bố mà cô nghe qua lời kể của mẹ.
Những chuyện trọng đại nhất trong cuộc đời nhạt nhẽo của cô như bị bóc trần sạch sẽ tựa một quả đậu.
Tần Thiệu Sùng là một người rất biết lắng nghe, từ đầu chí cuối anh đều mỉm cười chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa hoặc hỏi vài câu ngắn gọn khuyến khích cô kê tiếp.
Diệp Đường kể rất lâu, đến tận khi nhà hàng đóng cửa.
Nhận ra chuyện này, Diệp Đường lại bắt đầu luống cuống. Cô áy náy nói với Tần Thiệu Sùng: “Em đã lãng phí thời gian của anh, bat anh phai nghe may chuyện nhàm chán của em.”
Tần Thiệu Sùng không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, cười nói: “Đâu có, anh thấy thú vị lắm mà. Em có mệt không?”
Diệp Đường lắc đầu, “Không mệt ạ.”
Tần Thiệu Sùng thuận thế nắm lấy tay Diệp Đường: “Mình đối chỗ khác chưa đóng cửa nói chuyện tiếp nhé.”
Sau đó, họ tới một quán bar, là dạng quán bar gia đình.
Tần Thiệu Sùng gọi cho Diệp Đường một ly rượu có màu sắc đẹp đẽ trước giờ cô chưa từng thử.
Bắt gặp ánh mắt tò mò của cô, anh phá lên cười, cười rất sảng khoái, cười rất vô tư.
Không phải là cười nhạo. Đó là điệu cười khiến bạn cảm thấy rằng anh nghĩ bạn rất đáng yêu.
Diệp Đường là người nhạy cảm và tinh tế, chỉ cần một ý cười nhạo tí ti cũng bị cô phóng đại gấp mười lần rồi nghiền ngẫm.
Nhưng khi ở bên nhau, Tần Thiệu Sùng không hề khiến cô có cảm giác anh đang đứng trên cao nhìn xuống cô.
Rời khỏi quán bar, anh lại dẫn cô tới một hộp đêm thực sự với tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đèn đóm quay cuồng, ai nấy đều mơ mang trong men say… Với Diệp Đường ngây thơ như trang giấy trắng đầy xuẩn ngốc bướng bỉnh ngày ấy, nơi đây quá kỳ diệu, quá chấn động, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, và có phần đáng sợ.
Tần Thiệu Sùng bê ly rượu đứng trên tầng hai với Diệp Đường, nhìn xuống sàn nhảy bên dưới, thấy một đám nam nữ áo rách quần manh đang ưỡn ẹo như bánh qua chèo, khua tay múa chân với nhau trong sàn nhảy.
Trong tiếng nhạc chát chúa, anh dán sát tai cô lớn tiếng hỏi: “Em có thích không? Muốn xuống trải nghiệm một chút không?”
Tai Diệp Đường nóng lên, đột nhiên cô thấy hơi mệt mỏi, lén liếc đồng hồ, không ngờ đã hơn 3 giờ sáng.
Cô xua tay, dùng âm lượng lớn nhất đáp: “Thôi ạ.”
Tần Thiệu Sùng hơi nghiêng đầu nhìn Diệp Đường, nhấp hai hớp rượu, buông ly, đề nghị rời khỏi đó. Anh là một người rất rành chiêu “gãi đúng chỗ ngứa”. Diệp Đường thở phào một hơi.
Ngoan ngoãn theo anh rời khỏi hộp đêm.
Sau đó…
Gã đàn ông chuyên gãi đúng chỗ ngứa này đã lái xe đưa Diệp Đường tới một khách sạn.
Anh không hỏi cô muốn đi đâu, muốn về ký túc xá hay ở nơi khác, mà chở thẳng cô tới khách sạn.
Tần Thiệu Sùng xuống xe trước, ân cần mở cửa xe cho Diệp Đường.
Diệp Đường từ từ cởi đai an toàn, bước xuống xe.
Ngẩng đầu nhìn ánh đèn rực rỡ của khách sạn xa hoa, đây cũng là lần đầu tiên, lần đầu tiên cô… đi thuê phòng với một gã đàn ông chỉ mới nói chuyện đêm nay.
Thậm chí, anh còn không nói cho cô biết tên anh là gì.
Tần Thiệu Sùng tiến về trước, được vài bước thì ngoái lại, thấy Diệp Đường xoắn xuýt đứng đó, đối diện ánh mắt của cô.
Diệp Đường tưởng anh muốn nói gì đó.
Nào ngờ anh chỉ nhoẻn môi cười khẽ, tiếp tục bước về phía trước.