Diệp Đường không biết vì cớ gì mà mình lại có can đảm giao mình cho Tần Thiệu Sùng, để mặc anh dẫn đi khắp nơi như vậy.
Lúc ở quán bar, Tần Thiệu Sùng từng nói một câu, con gái phải nhân lúc còn trẻ trung xinh đẹp mà nếm trải nhiều điều thú vị trong cuộc sống hơn.
Diệp Đường cầu còn không được, cuộc sống như thế chẳng phải rất thú vị ư?
Cõi lòng hư vinh của cô bắt đầu ngứa ngáy.
Cuộc sống mà nỗ lực là có được, không khó. Cuộc sống phải tiêu tiền đế có được, mới khó.
Cô muốn đi theo anh trải nghiệm nhiều điều thú vị trên đời hơn.
Dù Diệp Đường biết rõ gã đàn ông cô muốn đi theo rất đáng sợ.
Đủ chuyện vừa rồi không hề khiến Diệp Đường thấy sợ hãi.
Dường như gã đàn ông cái gì cũng có ấy thật sự không cần gì ở cô, mà cô cũng tự phỉnh phờ bản thân như thế.
Nhưng khi xe dừng trước cửa khách sạn, Diệp Đường bắt đầu luống cuống, liệu thế này có liều lĩnh quá không? Cô nên biết rõ từ đầu rằng cô có thứ gì, và anh muốn thứ gì chứ.
Tần Thiệu Sùng đi đằng trước không nói gì thèm, hẳn cũng thấm mệt vì thức đêm.
Diệp Đường không biết phải mở miệng thế nào, cứ lẳng lặng đi theo đằng sau.
Trước mặt anh, cô không có tư cách khống chế cục diện.
Diệp Đường âm thầm lên kế hoạch, đợi lúc anh tới quầy lễ tân thuê phòng, nhất định cô sẽ nói với anh là không cần thuê phòng cho cô, dù ký túc xá có đóng cửa thì sau khi cô về vẫn có thế gọi người quản lý mở cửa cho vào ngủ.
Nhưng, Tần Thiệu Sùng không cho cô cơ hội đó.
Dường như anh có phòng riêng ở khách sạn này nên chẳng hề nán lại trước quầy lễ tân mà dẫn cô đi thẳng tới chỗ thang máy.
Lên tầng cao, móc tấm thẻ ra, quẹt mở phòng Suite.
Diệp Đường bần thần đi vào phòng.
Phòng rất rộng rãi, đầy xa hoa mà không mất vẻ lãng mạn mập mờ. Trên tủ đầu giường bày tênh hênh vài hộp áo mưa, dẫu không muốn thấy cũng không được.
Tần Thiệu Sùng cởϊ áσ khoác ra treo lên, đang tính cởi đồng hồ.
Diệp Đường đột nhiên lấy hết can đảm mà nói với Tần Thiệu Sùng: “Em chưa làm bao giờ.”
Rõ ràng cô đã dốc hết toàn bộ sức lực để nói câu này, nhưng giọng vẫn chẳng to mấy, vừa đủ để Tần Thiệu Sùng đứng cách đó không xa nghe được.
Dứt lời, Diệp Đường cảm thấy hai giọt lành lạnh lăn dài trên gò má mình.
Không ngờ cô đã vô thức rơi lệ, thật mất mặt làm sao…
Diệp Đường không chắc Tần Thiệu Sùng có hiếu ý cô hay không. Cô chẳng có chút kinh nghiệm nào, cũng không biết phải nói gì mới phải.
Động tác cởi đồng hồ của Tần Thiệu Sùng khựng lại giây lát, sau đó anh đeo đồng hồ lại.
Anh không nói gì ngay, cũng chẳng hề nhăn mặt, chỉ lấy chiếc áo vừa treo lên giá xuống, vắt trên khuỷu tay rồi bước tới bên cạnh Diệp Đường, dịu dàng vỗ vai cô nói: “Anh biết rồi. Tối nay em cứ yên tâm ngủ lại đây, sáng mai anh sẽ tới đón em và đưa em về trường.”
Nói xong là anh xoay người rời khỏi, đóng cửa phòng lại.
Diệp Đường rất mệt mỏi, đồng hồ nói cô hay là buổi sáng sẽ đến nhanh thôi. Cô ngã xuống giường, chẳng nghĩ ngợi gì nữa, từ từ nhắm mắt lại.
Cô thấy hơi hối hận. Nếu anh vờ như không hiếu ý cô mà tương kế tựu kế thì có lẽ cô đã thôi rối rắm.
Sáng hôm sau, Tần Thiệu Sùng tới đúng hẹn, đưa Diệp
Đường về trường.
Anh không nhắc nửa chữ về chuyện đêm qua.
Diệp Đường cũng không hỏi anh tên gì, số điện thoại bao nhiêu, liệu còn cơ hội gặp lại chăng…
Dầu sao những câu hỏi đó nghe thật nực cười.
Anh đã đòi hỏi trắng trợn như thế, cô sẽ không ngu đến mức cho rằng anh là một kẻ tốt bụng vô dục vô cầu chỉ muốn đưa cô thể nghiệm chốn phồn hoa, hoặc mình có thế mơ tưởng hẹn hò một cách ngây thơ với loại người này.
Một tháng sau đó, Diệp Đường không gặp lại Tần Thiệu Sùng nữa, cũng không nghe thấy bất cứ tin tức nào của anh.
Buổi tối không ai khác biết ấy cứ như chưa từng tồn tại.
Mọi thứ lại trở về trật tự thường nhật.
Trong quãng thời gian này, hoa khôi ngành tiếng Tây Ban Nha đã đi học lại. Vì phải bù lại số tín chỉ bị thiếu trong thời gian nghỉ nên hoa khôi khoa đã chọn các môn học tự chọn bắt đầu sau tuần chín, vừa khéo chung lớp với Diệp Đường.
Sau khi quay lại, hoa khôi khoa vô cùng trầm lặng và lạnh lùng, bài xích tất cả mọi người.
Lúc chia nhóm, chỉ có một người chịu chung nhóm với cô ta.
Người này là Diệp Đường.
Xuất phát từ mục đích gì? Diệp Đường tự hỏi bản thân.
Có lẽ vì hoa khôi khoa là bằng cớ nhắc nhở cô rằng “gã đàn ông kia” đã từng tồn tại.
Hoặc giả, suýt nữa cô đã thành đồng loại với hoa khôi khoa.
Mà cũng có thể là, cô vọng tưởng nghe được tin tức của anh từ chỗ hoa khôi khoa.
Diệp Đường chủ động vào nhóm khiến hoa khôi khoa vốn lạnh lùng cũng giật mình.
Diệp Đường nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của hoa khôi khoa, đột nhiên sáng tỏ, bất kể cô có cảm xúc tiêu cực ngốn ngang gì về hoa khôi khoa thì chí ít cũng có thể khẳng định một điều: Cô thấy đồng cảm với cô gái này.
Những bạn học khác chưa từng tiếp xúc với Tần Thiệu Sùng nên không rõ anh là hạng người gì. Nhưng Diệp Đường từng tiếp xúc với anh, nên cô biết rõ anh cuốn hút thế nào nên ít nhiều cũng đồng cảm như mình cũng chịu.
Cô biết, dù từng nuôi mục đích không trong sáng thì cô cũng sẽ không dò hỏi tin tức về “anh” từ hoa khôi khoa.
Sau vài lần lên lớp, hoa khôi khoa dần cởi mở hơn, còn hẹn Diệp Đường cùng tới căn tin ăn cơm.
Diệp Đường bận đi làm thêm nên không có thời gian xã giao.
Hoa khôi khoa thì bài xích thế giới, không muốn tốn sức giao lưu với ai.
Thế là hai người nghiễm nhiên trở thành một trong số những người bạn ít ỏi của nhau.
Hoa khôi khoa tên là Kiều Lị, quả thật đầu óc không tốt lắm, không thông minh chút nào. Nhưng có ưu điểm là hiểu rõ bản thân, biết mình không phải loại người có thể sống sót nhờ đầu óc, chỉ cần xinh đẹp là đủ rồi.
Kiều Lị bội phục Diệp Đường. Cô xinh đẹp, học giỏi, bừng bừng sức sống, luôn hoàn thành tốt cả việc học lẫn làm thêm, hơn nữa cung không tọc mạch về chuyện tình cảm trong quá khứ của cô ta…
Diệp Đường cố gắng giữ một
khoảng cách thân thiết nhưng không thân mật với Kiều Lị.
Song vẫn không đỡ nỗi lòng nhiệt thành của Kiều Lị.
Đến khi Diệp Đường ý thức được thì quan hệ của cô và Kiều Lị đã miễn cưỡng ở ngưỡng “bạn thân” thì chợt thấy dở khóc dở cười.
Nhưng sau khi quen biết, Diệp Đường cảm thấy Kiều Lị không giống với những điều cô từng nghe.
Cô ta đúng là không thông minh, đúng là một người đẹp ngốc nghếch, nhưng chuyện không có lòng tự trọng… thì có vẻ không đúng.
Kiều Lị có điều kiện khá giả, lại thanh tú xinh đẹp nên được rất nhiều vệ tinh vây quanh, song cô ta cực kỳ ngạo mạn trước đám đàn ông.
Diệp Đường từ từ ngộ ra, có rất nhiều người, rất nhiều chuyện nếu không tự mình trải nghiệm thì chẳng có bất cứ quyền gì mà lên tiếng.
Dần dà, khi nhìn Kiều Lị, rốt cuộc cô không còn nhớ tới khuôn mặt của Tần Thiệu Sùng nữa.
Thế mà, khi cô nghĩ mình sắp hoàn toàn quên Tần Thiệu Sùng thì một cuộc điện thoại đã đập tan ảo giác này.
Là cuộc gọi của mẹ.
Nghe mẹ khóc đứt ruột đứt gan, đầu Diệp Đường nhói lên từng hồi một.
Ông ngoại bị nhồi máu não, vừa té một cái đã nằm liệt giường.
Mẹ vẫn luôn không ở cạnh phụng dưỡng ông nên tính về quê chăm ông mỗi ngày, bà không thể không làm thế được.
Bà đành phải bỏ công việc hiện tại, nguồn thu nhập cũng theo đó mà bị chặt đứt.
Ngặt nghèo nhất là còn phải gánh một khoản tiền thuốc men khổng lồ.
Tiền, tiền, tiền,…
Diệp Đường vừa bình tĩnh an ủi mẹ rằng không sao hết, tiền lương làm thêm của con rất cao.
Vừa lén lau nước mắt.
Khuôn mặt Tần Thiệu Sùng lại bất chợt hiện ra.
Nếu tối hôm ấy, cô giữ anh lại.
Có lẽ bài toán khó tưởng chừng không giải nổi bây giờ sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nghe mẹ khóc lóc thương tâm như vậy, Diệp Đường nghĩ, trinh tiết là cái thá gì?
Nhất là cho một gã đàn ông đủ khả năng quyên tặng cả một tòa nhà dạy học…
Nhưng, cô không chắc hôm ấy mình từ chối như thế có làm anh thấy phản cảm hay không.
Diệp Đường cười khố, phản cảm chỉ là chuyện nhỏ, có lẽ cô còn chẳng có cơ hội gặp lại anh.
Trong cửa hàng cao cấp, mỗi lần cửa mở, tim Diệp Đường lại nảy lên. Cô lặng lẽ cầu nguyện nếu được gặp lại anh, cô sẵn sàng quỳ xuống cầu xin anh giúp đỡ mình.
Quyết định ấy chẳng khó khăn chút nào.
Chẳng bao lâu sau khi Diệp Đường quyết định như thế, Tần Thiệu Sùng lại xuất hiện.
Diệp Đường từng nghĩ vận mệnh bất công với mình, nhưng khi Tần Thiệu Sùng dẫn cô bạn gái mới của anh “dời bước” tới cửa hàng cao cấp này một lần nữa, cô tin rằng cô đã được “thiên vị”.