Diệp Đường không hề biết cuộc sống giàu sang là gì, ngay cả mùi vị khá giả cũng chưa từng nếm trải. Từ lúc cô có ký ức đã chẳng lãng phí lấy một hào.
Nhưng nghe mẹ kế, trước khi cô sinh ra, nhà cô từng sống trong nhung lụa. Người bố cô chưa từng gặp là một doanh nhân cực kỳ thông minh lại rất xốc vác.
Từ giữa đến cuối thập niên 80 của thế kỷ trước, tận dụng ngọn gió cải cách có tính lịch sử, bố cô đã kiếm được một khoản kếch xù.
Còn rước người đẹp về dinh, lấy được một tiểu thư trong thành là mẹ Diệp Đường làm vợ.
Tiếc là sau đó, vì chiến lược làm ăn sai lầm mà ông không xoay vòng vốn nổi, người hùn vốn chung lại bỏ trốn, vứt lại một món nợ khổng lồ.
Chẳng bao lâu sau khi ông nhẫn tâm lừa người vợ ngây thơ ký đơn ly hôn và từ chối quyền thừa kế đã nhảy lầu tự sát.
Người chết nợ hết. Bố cô đã dùng cách ích kỷ nhất đế che chở vợ con mình.
Diệp Đường không biết mẹ cô đã vượt qua quãng thời gian bố vừa qua đời như thế nào.
Bà đang mang thai thì bỗng dưng bị ly hôn, lại còn ký thỏa thuận phủi sạch quan hệ…
Đúng hôm biết tin chồng tự sát, bà đã sinh non con gái trước ngày dự sinh hai tháng.
Tuy trên phương diện pháp luật, Diệp Đường và mẹ không cần gánh vác bất cứ khoản nợ nào của bố. Nhưng chủ nợ đâu dễ tống cổ như vậy. Sợ liên lụy nhà mẹ đẻ, mẹ đành bế Diệp Đường đỏ hỏn còn quấn tã đi tha hương, bước lên còn đường tay làm hàm nhai dằng dặc không hồi kết.
Tuy phụ nữ là phái yếu, nhưng ai làm mẹ cũng sẽ kiên cường. Song quá trình từ yếu đuối trở nên mạnh mẽ ấy, dù là con gái ruột thi thoảng cũng không hiểu hết được, có lẽ chỉ mỗi người mẹ biết mình đã phải chịu đựng những gì.
Nhưng trong mắt mẹ, bao giờ bố cũng là người đàn ông tuyệt vời nhất. Lúc quá vui sướиɠ hay đau khổ, mẹ hay kế cho Diệp Đường nghe về chồng mình, ông yêu sâu nặng, ông chung thủy, ông dũng cảm, ông thông minh, ông có thể làm tất cả mọi thứ…
Tuy Diệp Đường hơi oán giận bố mình, nhưng không mảy may nghi ngờ những lời mẹ kể.
Không chỉ bởi mẹ cô là một người phụ nữ tốt bụng ngây thơ, không biết nói dối, mà còn bởi bà là một người phụ nữ quá xinh đẹp. Cuộc sống nhọc nhằn vẫn không thể xóa mờ nổi dung nhan rực rỡ của bà, và nếp nhăn thời gian chạm khắc cũng không át nổi hào quang của mẹ.
Một người đàn bà góa bụa xinh đẹp như vậy, kể cả có con riêng thì cũng không thiếu người theo đuổi.
Nhưng mẹ lại nhất quyết không chịu đi bước nữa.
Một người đàn ông có thể khiến người vợ xinh đẹp yếu đuối của mình khăng khăng ở góa bao năm nhất định rất xuất sắc.
Diệp Đường nhiều lần hỏi mẹ vì sao không chịu tái giá. Cô chẳng có ấn tượng gì về bố, cũng không phản đối việc có một người bố dượng chung sống với mẹ con cô, khiến họ bớt chật vật.
Nhưng mẹ luôn không chịu.
Vì không nỡ để Diệp Đường sống khổ sở như vậy, bà từng thử chấp nhận gặp những người đàn ông khác qua mai mối, nhưng cứ tiếp xúc một thời gian là đều bỏ cuộc.
Đám đàn ông ấy có chất lượng không đồng đều, cũng có mấy ứng viên Diệp Đường cảm thấy không tệ, nhưng chẳng ai lọt vào mắt xanh của mẹ.
Nếu chưa từng gặp được một người đàn ông quá xuất sắc thì sẽ không phải khăng khăng yêu một người suốt nửa đời như thế, dù phải sống gian nan nhọc nhằn.
Người đàn ông ấy đã hại mẹ thê thảm nhường ấy, nhưng mẹ lại không thể quên ông ta được.
Đôi khi Diệp Đường thấy rất căm ghét người đàn ông ấy, nhất là mỗi khi đến sinh nhật cô, mẹ lại đau buồn cực độ, trốn vào góc lặng lẽ rơi lệ vì không muốn cô biết, thật khiến người ta khó chịu.
Ngày tháng cứ trôi đi. Dù không được bố chăm lo, Diệp Đường vẫn yên bình trưởng thành, trở nên xinh đẹp, thông minh, đậu vào một trường Đại học không tệ. Thế nhưng cô vẫn cứ luôn túng quẫn và khổ sở như thế.
Vừa lên Đại học, Diệp Đường đã bắt đầu đi làm gia sư cho mấy nhà liền. Toàn bộ học phí và tiền sinh hoạt đều do cô đi làm thêm kiếm được, hơn nữa mỗi tháng còn để dành một khoản gửi về cho mẹ.
Lên năm Ba, Diệp Đường càng lúc càng không nhìn nổi thời gian để đi làm thêm được. Lúc trước cô còn có thể chạy khắc đông tây nam bắc thành phố để dạy thêm, nhưng giờ không tiếp tục được nữa, cô bức thiết cần đối công việc khác.
May mắn làm sao mà một công việc bỗng dưng xuất hiện.
Nhờ có ngoại hình quá sáng giá cộng thêm khả năng ngoại ngữ xuất sắc, Diệp Đường được một người chị khoá trên giới thiệu vào làm nhân viên trong một cửa hàng nổi tiếng. Nhân viên bán hàng trong cửa hàng cao cấp như vậy có lương theo giờ cao, hơn nữa cửa hàng lại cách trường rất gần. Thời gian di chuyển giảm bớt rất nhiều, đi bộ cũng đến nơi, mà giờ giấc làm việc cũng rất linh động, lúc bận nhất vừa hay lại là cuối tuần không có tiết học.
Tuy thỉnh thoảng cũng bị khách hàng gây khó dễ nhưng hầu hết bọn họ là đám mạnh vì gạo bạo vì tiền, rất có khí chất, đúng là một công việc làm thêm hiếm có.
Diệp Đường gặp lại Tần Thiệu Sùng khi cô đang làm việc trong cửa hàng.
Hôm ấy, Tần Thiệu Sùng dẫn một cô bé tới mua túi.
Gọi cô bé, là vì cô gái kia trông có vẻ nhỏ hơn Diệp Đường. Mặt búng ra sữa, mắt trong veo, giọng thỏ thẻ, chẳng biết cô ta trông non choẹt bấm sinh hay gã kia vốn là cầm thú nữa…
Có lẽ Tần Thiệu Sùng là khách sộp nên vừa vào là đã được cửa hàng trưởng đích thân tiếp đón. Diệp Đường hoàn toàn không có cơ hội tới gần anh.
Một chị nhân viên trong cửa hàng khẽ kể cô nghe: “Chỉ cần một vị Thần Tài kiểu này tới là đủ lấp đầy chỉ tiêu doanh số cả tháng của cửa hàng mình rồi. Ai tiếp đón anh ta thì tiền thưởng tháng này đủ vi vu châu âu nửa tháng.”
Cô bé kia chớp đôi mắt to, có vẻ như đã hoa mắt vì chọn lựa trông cực kỳ đáng yêu.
Tần Thiệu Sùng nhàn nhã dựa vào sô pha lướt điện thoại, thi thoảng ngẩng lên mỉm cười nói, gì cũng đẹp, nếu em thích thì mình mua tất.
Diệp Đường nghĩ bụng, người giàu sướиɠ thật, đủ sức làm người khác vui sướиɠ hay đau khổ dễ như trở bàn tay.
Trước thì là kiểu người đẹp tinh khôi như hoa khôi ngành tiếng Tây Ban Nha, sau lại tới kiểu ngây thơ đáng yêu như cô bé mua túi này. Anh chỉ tùy tiện đùa bỡn người ta trong lòng bàn tay cũng khiến họ sướиɠ lên tiên, khiến họ đau muốn chết.
Lần đầu tiên Diệp Đường trông thấy toàn bộ khuôn mặt Tần Thiệu Sùng, cô lấy làm may mắn vì đây là nơi làm việc. Nếu hỏi cô vì sao thì chính cô cũng không rõ.
Hôm ấy, khoảng cách gần nhất của Diệp Đường và Tần Thiệu Sùng là tầm 2.5m.
Cô ngắm anh vô số lần, nhưng anh chưa từng liếc nhìn cô lấy một cái.
Lần đầu tiên ánh mắt Diệp Đường và Tần Thiệu Sùng chạm nhau là vào nửa tháng sau, anh cũng tới mua túi, có điều đã thay bạn gái mới.
Giờ là một cô nàng mặt nhỏ xíu, cằm nhọn hoắc, mắt lúng liếng trông mảnh dẻ đáng thương. Cô ta kéo tay Tần Thiệu Sùng, nũng nịu nói anh chọn cho em đi, chọn cho em đi, chọn cho em đi
Khiến từ đầu tới chân Diệp Đường đều nối da gà.
Thế mà Tần Thiệu Sùng lại chẳng có vẻ gì là khó chịu, lại còn yêu chiều xoa đầu “Nũng Nịu” nói: “ừ, để anh chọn cho em.”
Diệp Đường thật muốn tặng anh một tràng pháo tay, đúng là gã đàn ông từng trải có khác, ngay cả một cảnh tượng buồn nôn nhường ấy mà cũng diễn thành phim Hàn máu chó cho được.
Cô gắng lắng lòng mình lại, cố giữ đạo đức nghề nghiệp mà quản lý biểu cảm khuôn mặt, vừa ngẩng lên thì đột nhiên thấy Tần Thiệu Sùng liếc mắt về phía mình.
Khóe mắt anh vẫn hệt như hôm đầu cô thấy anh, thấp thoáng nét cười như có như không, song lại có thêm chút giảo hoạt như thế đã nhìn thấu tâm can cô.
Diệp Đường giật mình, đến khi muốn làm rõ ngụ ý của ánh mắt anh thì Tần Thiệu Sùng đã thôi nhìn cô.
Giống như chưa từng nảy sinh chuyện gì, Diệp Đường chợt nghĩ, có lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nũng Nịu là một cô nàng dễ tính, Tần Thiệu Sùng chỉ chọn bừa cho cô ta vài cái túi đắt tiền là cô ta đã sướиɠ rơn kết thúc chuyến mua sắm, đâu giống như cô bé ngây thơ thử hết cả cửa hàng lần trước chứ.
Tần Thiệu Sùng đi được một lát thì mọi người trong cửa hàng lại bắt đầu bàn tán về vị khách bạo tay này.
Hiểu biết của Diệp Đường về anh không còn giới hạn trong những lời đồn thổi ở khuôn viên trường học nữa.
Cửa hàng trưởng biết anh đã lâu, hồi còn làm ở một cửa hàng khác đã từng tiếp đón vị khách này.
Gu của anh đa dạng mà thống nhất.
Đa dạng ở chỗ: Anh thay phụ nữ còn chăm hơn thay quần áo, hầu như chưa từng dẫn cô gái nào tới cửa hàng quá một lần.
Thống nhất ở chỗ: Đám phụ nữ của anh đều là những cô bé trẻ trung xinh đẹp.
Diệp Đường đang trầm ngâm nghĩ ngợi về những nhãn dán trên người gã đàn ông này thì chợt phát hiện Tần Thiệu Sùng đang đứng bên ngoài cửa kính cửa hàng, bấy giờ cách lúc anh đi khỏi đây gần nửa tiếng.
Những nhân viên khác trong cửa hàng cũng trông thấy anh, bầu không khí nhiều chuyện giây trước đã bay sạch, ai nấy lập tức làm ra vẻ nhiệt tình tiếp đón khách. Quả nhiên Tần Thiệu Sùng lại tới, nhưng không dẫn phụ nữ theo.
Diệp Đường dõi mắt nhìn Tần Thiệu Sùng từ ngoài cửa bước tới trước mặt mình, đứng cách cô độ 0.5m. Nghe nói, khoảng cách thoải mái nhất của hai người lạ khi giao tiếp là 1,5m.
Giờ đây Diệp Đường đúng là thấy hơi bức bối thật, nhưng không hề khó chịu.
Tần Thiệu Sùng mở miệng hỏi: “Không biết hôm nay tiểu thư đây có bằng lòng ăn tối với tôi không?”
Anh không thể nào không biết từ “tiểu thư” này có nghĩa khác trong tiếng Trung được, ấy thế nhưng khi từ “tiểu thư” bật ra từ miệng anh lại nghe như đang gọi công chúa. Mà mãi về sau, Diệp Đường kiến thức hạn hẹp mới biết thật ra từ công chúa cũng có ngụ ý khác, thế nhưng chồi non xanh cô lại rất thích thú.
*Bên Trung Quốc bây giờ từ “tiểu thư” là một cách gọi phò hay tay vịn nha.
Diệp Đường ngước mặt lên để chắc mình đã nhìn thẳng vào anh, “Được chứ, nhưng lát nữa em mới tan làm.”
Tần Thiệu Sùng chưa kịp mở miệng thương lượng với cửa hàng trưởng thì cửa hàng trưởng đã cho cô nghỉ ngay với vẻ mặt biết tuốt.
Làm sao Diệp Đường lại không rõ gã đàn ông này chỉ cần huơ móng tay cái là đã ép chết cô ngay, cô đâu thể nào chọi nổi anh.
Nhưng, nhưng cô không tin vào số phận.
Chuyện này có đôi khi là ưu điểm, mà thi thoảng cũng là khuyết điểm chí mạng của cô.