Nhưng uy lực của phần tủy đan có thể khiến nam nhân bừng bừng du͙© vọиɠ, cũng có thể khiến nữ nhân mất hết khí lực.
Kỳ Hòa Tu vừa có cơ thể của nam lẫn nữ, nên y ngay cả việc tự sát cũng không làm được.
Hơn nữa cảm giác ngứa ngáy từ hoa huyệt càng lúc càng nghiêm trọng, Kỳ Hòa Tu đã có thể cảm nhận được chất lỏng trong suốt chảy ra từ cơ thể mình làm ướt tiết khố, rồi từ từ chảy xuống hậu huyệt, làm ướt cả khu vực đó.
Lúc này, hậu huyệt y cũng bắt đầu co giật không hề thua kém, giống như đang chờ thứ gì đó vừa thô vừa nóng chọc vào, sau đó dùng sức mà đâm, khiến y rêи ɾỉ thành tiếng.
Nhận ra bản thân đang nghĩ gì, Kỳ Hòa Tu lập tức cau mày khó chịu.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc được, y thà chết cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Thiên Cảnh đế.
Nhưng phản ứng của cơ thể thực sự quá mạnh, hai điểm trên ngực y dần dựng đứng lên, chạm vào lớp áo vốn đã mềm mại khiến y khó chịu.
Giờ y chỉ hy vọng quần áo của mình dày hơn một chút, để có thể ma sát với đầu nhũ mẫn cảm kia...
Không, không, y phải khống chế suy nghĩ của mình!
Kỳ Hòa Tu cắn chặt môi dưới, y sợ mình không cẩn thận sẽ cất ra tiếng rêи ɾỉ.
Nhưng du͙© vọиɠ trong cơ thể không chịu buông tha y, xuân sắc nhuộm đẫm đôi mắt y, khóe mắt và lông mày lộ ra dấu vết động tình.
Trong mê man dường như y cảm nhận được Thiên Cảnh đế đang đi về phía mình, ôm y vào lòng.
Y muốn từ chối, nhưng cơ thể không có chút sức lực nào.
Hơn nữa, cảm giác tiếp xúc với đối phương quá thoải mái, y thậm chí không nhịn được mà tới gần Thiên Cảnh đế thêm một chút.
Vì thế Kỳ Hòa Tu áp má vào l*иg ngực của Thiên Cảnh đế... Mùi long diên hương đặc thù trên người đối phương khiến cơ thể y càng thêm hưng phấn, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp...
Không... không được...
Không thể lại gần đối phương, không thể để đối phương phát hiện bí mật của mình, y không muốn đối diện với ánh mắt căm ghét kia.
Nhưng y vừa nghĩ như vậy, vừa không kìm nén được mà kề sát lại gần Thiên Cảnh đế, thậm chí hai má còn cọ vào quần áo đối phương.
Hoa văn trên quần áo hắn vô cùng tinh xảo, không hề thô ráp, nhưng khuôn mặt mềm mại của Kỳ Hòa Tu chỉ một chốc đã đỏ bừng lên, không nhịn được mà rêи ɾỉ, “Umm... Umm a...”
Không... Không...
Y không thể phát ra âm thanh dâʍ đãиɠ như vậy được.
Nhưng quá khó nhịn, quá khó...
Ngón tay khẽ run, du͙© vọиɠ bức bách khiến y không biết trốn chỗ nào...
Chính là vào lúc này, y đột nhiên phát hiện trên má mình có một giọt chất lỏng nhỏ xuống.
Chất lỏng hơi sền sệt, mang theo vị tanh ngọt.
Y sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn Thiên Cảnh đế, chỉ thấy khóe môi đối phương còn đọng chút vệt máu, giống như bị trúng độc rắn mà chảy ra.
Kỳ Hòa Tu nhất thời kinh hãi, y không quan tâm đến du͙© vọиɠ đang sôi sục trong cơ thể mình mà mở miệng, “Đệ... đệ sao vậy... Umm...”
Chỉ là đến cuối cùng, y vẫn thở hổn hển không chịu được.
Thần sắc Thiên Cảnh đế mang theo hận ý, “Trước khi đến đây ta cũng đã uống phần tủy đan, hoàng huynh yêu quý của ta!”
Kỳ Hòa Tu trợn tròn hai mắt, “Đệ...”
Thiên Cảnh đế nhìn chằm chằm y, “Nếu huynh chết, ta sống còn ích gì?”
Thật ra hắn vốn vừa lạnh lùng vừa ích kỷ, nếu không phải vì hoàng huynh, hắn căn bản chẳng hề quan tâm đến thiên hạ này.
Còn Kỳ Hòa Tu thật sự rất khó diễn tả tư vị trong lòng mình lúc này.
Y cũng không muốn phân tích tỉ mỉ... Thiên Cảnh đế uống thuốc sớm hơn y, hắn đã khó mà nhịn nổi nữa... chẳng trách đối phương lại nôn ra máu...
Hơn nữa Kỳ Hòa Tu nhận ra một điều, chỉ có y mới có thể cứu được Thiên Cảnh đế.
Sau khi đăng cơ, hậu cung của Thiên Cảnh đế trống rỗng, đừng nói là hoàng hậu, ngay cả phi tử cũng không có một ai... đến hai cung nữ bên cạnh đã sớm bị loại bỏ...
Mạng của y, y nói bỏ là bỏ, nhưng Thiên Cảnh đế thì không được.
Kỳ Hòa Tu vừa nghĩ như vậy, vừa dùng hết sức lực đứng dậy, lao về phía Thiên Cảnh đế.
Y quỳ trên giường ngẩng đầu lên, kéo người đó qua mà hôn lên cánh môi của hắn, cùng đối phương trao đổi nụ hôn ngập tràn mùi máu tanh.
Trong mắt Thiên Cảnh đế chợt lóe lên một tia thần sắc khó nói, sau đó hắn lập tức ôm lấy eo Kỳ Hòa Tu, đem y giam cầm trong ngực, mãnh liệt đáp trả.
Chỉ mấy giây sau, Kỳ Hòa Tu bị hôn đến ngạt thở, hô hấp khó khăn đẩy hắn ra, “Umm... đừng...”
Đừng... đừng hôn, đệ còn chịu được sao?
Thiên Cảnh đế mυ'ŧ lấy lưỡi của Kỳ Hòa Tu, đồng thời mơ hồ nói, “Hoàng huynh... chúng ta đều thương yêu nhau, đúng không?”
Từ khoảnh khắc Kỳ Hòa Tu lao về phía hắn, trái tim hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Hắn biết, hoàng huynh sẽ không bao giờ bỏ mặc hắn...
Đối phương dùng tính mạng để uy hϊếp hắn, vậy tại sao hắn không thử làm như vậy?
May mắn thay, hắn có được kết quả hắn mong muốn.
Với suy nghĩ như vậy, hạ thân Thiên Cảnh đế liền phấn khích, cứng đến đau đớn. Sau đó côn ŧᏂịŧ nóng bỏng cứng rắn của hắn áp vào người Kỳ Hòa Tu.
Đến khi Kỳ Hòa Tu cảm nhận được liền rời khỏi môi lưỡi của đối phương, ngón tay run rẩy bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình, “Đệ... Đệ nhìn... của ta trước...”
Nhìn cơ thể của ta, nhìn cơ thể dị dạng này.
Nếu nhìn xong không chán ghét, còn muốn ta, vậy ta sẽ trao mình cho đệ!
Nếu chán ghét, vậy... sau khi giải độc xong, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì cả.
Dù sao như thế cũng không khác với kế hoạch ban đầu của y lắm, chẳng qua chỉ thêm chút thương cảm mà thôi.
Nhưng thêm lần dây dưa này, tương lai lại có thêm thứ để y hồi tưởng.
Kỳ Hòa Tu cảm thấy đây là chuyện tốt đối với mình... Chỉ là tuy nghĩ như vậy, ngón tay y đã chà xát trên vạt áo một lúc lâu, nhưng ngay cả một nút áo cũng không cởi được...
Bởi vì y quá sốt ruột, cũng bởi vì bàn tay của Thiên Cảnh đế xuyên qua lớp quần áo mà xoa nắn cơ thể y...
Lớp vải và bàn tay ma sát khiến làn da y ngứa ngáy, Kỳ Hòa Tu nhạy cảm run lên, dâʍ ɖị©ɧ từ hạ thể lại chảy ra hết lượt này đến lượt khác, đũng quần y có lẽ đã ướt sũng, mang theo cảm giác mát lạnh khiến ngón tay y không thể di chuyển.
Cuối cùng vẫn là Thiên Cảnh đế cởϊ áσ của y ra, để áσ ɭóŧ của y hở nửa phần, sau đó ngón tay của đối phương tiến vào, đi đến trước quầng vυ', thậm chí còn kẹp lấy núm thịt đỏ tươi non mềm bên trên.
Bởi vì là người song tính nên ngực Kỳ Hòa Tu giống như nụ hoa mới nở, tuy không đầy đặn giống nữ nhân nhưng vẫn to bằng nắm tay, núʍ ѵú cũng to giống hạt đậu đỏ.
Mà lúc này, bởi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của thuốc, cũng bởi vì sự đυ.ng chạm của Thiên Cảnh đế, đậu đỏ dưới ngón tay càng cương cứng, thậm chí còn sưng to bằng hạt lạc.
Đối phương vẫn bình tĩnh đùa nghịch, thỉnh thoảng còn kéo ra, khiến Kỳ Hòa Tu vừa ngứa ngáy vừa sảng khoái.
Y chỉ có thể cắn chặt răng, kìm chế tiếng rêи ɾỉ từ miệng, sau đó lo lắng nói, “Đừng... đừng...”
Đừng không nhanh không chậm như vậy...
Y hy vọng con dao trên trên đầu mau rơi xuống, để y biết mình sống hay chết.
Hơn nữa, y không muốn Thiên Cảnh đế bởi vì phần tủy đan mà tiếp tục đau khổ.
Tuy nhiên, đối phương lại ngồi xuống như không hiểu gì cả, sau đó ôm y vào lòng.
Thiên Cảnh đế để Kỳ Hòa Tu ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng liếʍ vành tai của y.
Kỳ Hòa Tu cảm thấy một tay của đối phương đang ở phía sau mình, còn tay kia vẫn tiếp tục nhéo đầṳ ѵú của y, đồng thời mở miệng, “Hoàng huynh, ngực huynh thật lớn, đầṳ ѵú cũng nhạy cảm, bị ta chơi có phải rất sướиɠ không? Kêu ra đi cho ta nghe, được không?”
“Đệ... đệ học ở đâu mấy lời vô liêm sỉ như vậy?” Nếu là bình thường, Kỳ Hòa Tu nhất định sẽ không do dự mà tát một cái vào mặt đối phương.
Cho dù y có tình cảm với Thiên Cảnh đế, nhưng y cũng không thể chịu đựng được đối phương nói với mình những lời như vậy.