Chiến Trường “Đẫm Nước” Của Nhiếp Chính Vương

Chương 2

Trái tim hắn vì bước chân của y mà đau đớn.

Nhưng hắn vừa dứt lời, đột nhiên thấy đối phương quỳ xuống mặt đất, “Vậy xin bệ hạ ban cho thần cái chết.”

Thiên Cảnh đế không thể tin nổi liền lùi lại ba bước, nhìn cần cổ trắng ngần của hoàng huynh mà hai mắt đỏ hoe, “Huynh lấy mạng của mình ra uy hϊếp trẫm!”

Kỳ Hòa Tu dùng sự im lặng để bày tỏ quyết định, một là để y đi, hai là để y chết.

Thiên Cảnh đế đột nhiên cười lớn, “Được, được lắm!”

Hắn nói xong liền lôi ra một viên đan dược từ trong túi bên hông, “Nếu đã như vậy, huynh hãy uống viên thuốc này đi!”

Kỳ Hòa Tu đột ngột ngẩng đầu lên, lúc này ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đùng, phản chiếu vẻ mặt cứng đờ của y.

Cuối cùng vẫn phải đi đến bước này…

Nhưng y thật sự cảm thấy kết cục này rất tốt.

So với việc phong đất rồi tương tư cả đời thì thà chết còn hơn.

Vì vậy y không hề nghĩ ngợi mà đứng lên, cầm lấy viên thuốc nuốt xuống.

Không dùng nước, viên thuốc đắng chát khiến Kỳ Hòa Tu suýt nữa không thở nổi, nhưng y cũng không lộ ra biểu cảm gì, ngược lại còn cười với Thiên Cảnh đế, “Đệ có thể rời đi không, ta sợ dáng vẻ lúc chết của ta không đẹp, làm bẩn mắt đệ...”

Thật ra trong mắt đối phương, e rằng bản thân hiện tại cũng chẳng đẹp đẽ gì, nhưng y vẫn muốn giữ lại chút tôn nghiêm... cùng ảo tưởng...

Nhưng y còn chưa nói xong liền thấy Thiên Cảnh đế lần nữa tiến đến, sờ vào trán y nói, “Lúc này huynh đã đồng ý xưng ta đệ rồi sao?”

Kỳ Hòa Tu cười khổ, y chỉ không muốn trước khi... trước khi chết vẫn còn xa cách với người này.

Nhưng điều khiến y kinh ngạc chính là, một giây kế tiếp, y liền bị đối phương gắt gao ôm lấy, môi lưỡi cũng bị hắn chiếm giữ...

Đối phương hôn y mãnh liệt, giống như muốn xé nát y.

Y lập tức muốn đẩy Thiên Cảnh đế ra, tuy nhiên dù cho y là Nhϊếp chính vương khiến triều thần khϊếp sợ, nhưng đó là y dựa vào mưu trí, chứ không phải vũ lực.

Vì vậy... y không thể đẩy được hắn ra, còn bị lòng bàn tay cứng như sắt của đối phương làm bị đau.

Y thật quá vô dụng.

Y chỉ có thể cố gắng đẩy đối phương ra... Dù sao y cũng khá tự tin vào miệng lưỡi của mình.

Nhưng y vừa mở miệng, còn chưa kịp nói chuyện, đầu lưỡi của đối phương như linh xà xâm nhập vào khoang miệng y, khuấy động, thậm chí còn trêu đùa đầu lưỡi khiến y căn bản không nói nên lời, mặt đỏ bừng phát ra tiếng “ưm ưm” và âm thanh chất lỏng nhớp nháp.

Kỳ Hòa Tu cố gắng đẩy đối phương ra, nhưng y phát hiện mình không còn chút sức lực nào...

Không những không còn sức lực, mà trong cơ thể như có ngọn lửa thiêu đốt, khiến y không nhịn được rêи ɾỉ, thậm chí còn sinh ra ý niệm muốn lại gần Thiên Cảnh đế.

Lưỡi Thiên Cảnh đế trượt xuống, liếʍ láp yết hầu của Kỳ Hòa Tu, “Hoàng huynh, huynh tưởng ta sẽ để huynh rời xa ta sao?”

Thanh âm Kỳ Hòa Tu như vỡ vụn, “Đệ... rốt cuộc... đã cho ta uống cái gì?”

Hàm răng Thiên Cảnh đế nhẹ nhàng cắn gặm cần cổ của Kỳ Hòa Tu, đôi mắt đào hoa khẽ nhếch lên, “Phần tủy đan.”

Kỳ Hòa Tu kinh hãi... đó là một loại bí dược giang hồ, nghe nói thuốc giải đã bị thất truyền.

Nghe nói chỉ cần uống phần tủy đan thì cơ thể sẽ bùng cháy du͙© vọиɠ, muốn vứt bỏ hết tự tôn giao hợp với người khác... Nếu cứ bỏ mặc dược tính không giải thì chỉ có đường chết.

“Tại sao?” Kỳ Hòa Tu nhìn Thiên Cảnh đế hỏi.

“Lẽ nào hoàng huynh không biết?” Thiên Cảnh đế đáp lại, hơi thở nóng bỏng phả vào người Kỳ Hòa Tu, môi lưỡi hắn không ngừng di chuyển giữa cánh môi, cần cổ và yết hầu của y.

Điều này khiến Kỳ Hòa Tu không tự chủ được mà run lên, thậm chí còn muốn đáp lại!

Nhưng... không được!

Đối phương là hoàng đế, trên người trọng trách nặng nề, y không thể trở thành điểm yếu của đối phương được!

Huống hồ, cơ thể y lại còn dị dạng như vậy...

Kỳ Hòa Tu nghĩ về nó liền lặng lẽ nhắm mắt lại, ít nhất, đây cũng là độc dược chết người không phải sao?

Lúc này, y cắn chặt răng mặc cho Thiên Cảnh đế tiếp tục hôn mình, không có bất kỳ phản ứng gì.

Y có thể kiên trì, y làm được.

Dù sao y đã nhiều năm ôm tâm trạng như thiêu thân lao vào lửa mà tương tư người này.

Hơn nữa, không phải y đều có thể chịu đựng được sao?

Thiên Cảnh đế vốn nhắm mắt hôn người hắn mong nhớ trong suốt thời gian dài này, hắn có thể cảm nhận được Kỳ Hòa Tu đang run rẩy... Hắn thầm đắc ý, nhưng không lâu sau hắn phát hiện có gì đó không ổn. Vì vậy, hắn mở mắt ra liền nhìn thấy biểu cảm kháng cự của đối phương.

Hắn đang muốn chất vấn đối phương tại sao, lại nghe đối phương nói, “Bệ hạ nếu muốn vậy, bổn vương cũng không còn cách nào khác, xin bệ hạ để lại cho bổn vương chút thể diện.”

Thiên Cảnh đế cười lạnh, “Được, được, ta xem huynh có thể kiên trì được bao lâu?!”

Hắn không tin Kỳ Hòa Tu có thể chịu được uy lực của phần tủy đan, nên hắn trực tiếp ôm lấy đối phương, đưa người này đến chiếc giường trong phòng.

Sau đó, Thiên Cảnh đế đứng bên giường, cúi đầu nhìn người này bị dược tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến hai gò má ửng hồng, “Ta muốn đợi huynh cầu xin ta, xin ta thao huynh, thao đến khi huynh khóc... khiến huynh không nhịn được mà cưỡi lên người ta, chủ động đung đưa trước côn ŧᏂịŧ của ta...”

Bởi vì dược tính, lại càng bởi vì lời nói của Thiên Cảnh đế, sắc mặt Kỳ Hòa Tu chuyển từ hồng sang đỏ, nhưng y vẫn nhắm chặt hai mắt, hạ quyết tâm dù chết cũng không thể kéo người này xuống vực thẳm được.

Cho dù... cho dù phải chết, vẫn tốt hơn nhìn thấy sự ghê tởm trong mắt người ấy.

Vì vậy y cắn chặt môi, khẽ run lên chống lại cái nóng bốc lên trong người.

Nhưng dược tính của phần tủy đan cực mạnh, đặc biệt là, Kỳ Hòa Tu gần như chưa bao giờ trải qua loại quan hệ đó...

Y chỉ cảm thấy tứ chi tê dại, nóng không chịu nổi. Y không nhịn được mà run lên, mặc cho lớp vải mềm trượt qua cơ thể...

Dưới sự ma sát của quần áo khiến làn da Kỳ Hòa Tu ngày càng nhạy cảm, tính khí phía dưới cũng có phản ứng, mầm thịt không quá lớn đó đã dựng đứng lên, lỗ sáo cọ vào quần khiến y cảm thấy khó chịu mà rêи ɾỉ.

Nhưng điều khiến y lo lắng hơn là, hai chỗ khác phía dưới cũng có phản ứng.

Chính là hai chỗ khác.

Y là một người song tính bất nam bất nữ.

Năm đó mẫu thân y không được sủng ái, luôn sống dè dặt trong cung, vì bảo toàn tính mạng, ngay cả việc mình mang thai cũng không dám báo lên.

Cũng chính như vậy mới ngăn được việc y bị xem là quái vật mà vứt bỏ.

Sau khi nghĩ về điều này, Kỳ Hòa Tu mới thừa nhận y đã sớm biết Thiên Cảnh đế có tình cảm với mình.

Nếu y là người bình thường, y nhất định sẽ mặc kệ tất cả để đáp lại đối phương.

Ngay cả khi đối phương không hề có loại tình cảm đó với y, y cũng sẽ giống như con nhện độc săn mồi, dệt một tấm lưới yêu thương mỏng mảnh để thu hút đối phương, sau đó dùng nọc độc khiến đối phương tê liệt, để đối phương mãi dây dưa với mình.

Điều y quan tâm không phải ánh mắt của triều thần, cũng không phải chuyện huynh đệ lσạи ɭυâи.

Những thứ đó y đều có thể giải quyết!

Nhưng y không phải người bình thường!

Cơ thể bẩn thỉu của y mới chính là lý do y không muốn Thiên Cảnh đế lại gần.

Nếu Thiên Cảnh đế nhìn thấy cơ thể này... nhất định hắn sẽ ghét y, cảm thấy y thật ghê tởm!

Vừa nghĩ như vậy, Kỳ Hòa Tu liền cười nhạo chính mình...

Nhưng khóe môi vừa nhếch lên liền phát hiện âm huyệt của mình có cảm giác nhớp nháp ẩm ướt, thậm chí còn từng đợt ngứa ngáy...

Kỳ Hòa Tu hận không thể cắn lưỡi tự tử, kết thúc mọi thứ.