“Không cần cảm ơn, tôi chỉ là tình cờ đi ngang qua đây thôi.” Du Tâm Kiều nói phủ đầu: “Nếu như nhất định muốn cảm ơn tôi, thì hay là cậu với tôi hẹn….”
“Cảm ơn.” Từ Ngạn Hoàn cắt đứt câu nói của Du Tâm Kiều. Không tận dụng được cơ hội này, Du Tâm Kiều rỉ máu trong tim mà lầm bầm nói: “Một câu cảm ơn vậy là xong rồi đó hả…”
Con đường hai người đi về nhà có một đoạn phải đi cùng nhau, khi đi đến đoạn cuối cùng Du Tâm Kiều mới kinh ngạc phát hiện ra hôm nay Từ Ngạn Hoàn đi rất chậm. Khiến cho cậu có thể thoải mái mà đuổi kịp theo anh.
Cậu không khỏi có chút lo lắng cho anh, Du Tâm Kiều cúi đầu lặng lẽ quan sát chân của Từ Ngạn Hoàn.
Mặc dù không phát ra tiếng động gì nhưng ánh mắt vô cùng nóng rực ấy khiến Từ Ngạn Hoàn không tự chủ được mà nhìn theo ánh mắt của cậu, anh phát hiện ra trên quần của anh có một chút vết bẩn.
Anh khó chịu mà cúi xuống phủi phủi vết bụi, đến khi đứng thẳng lưng dậy thì phát hiện ra một bàn tay đang cầm một trái táo đưa cho anh.
“Mỗi ngày một quả táo, bệnh tật sẽ tránh xa chúng ta.” giọng nói của cậu thiếu niên ấy trong trẻo như ánh mặt trời chiếu xuống hồ nước vậy. Du Tâm Kiều lại nói: “Lần sau cậu đừng để những người đó bắt được nữa nha.”
Khi mà cỏ mọc chim oanh bay lượn* thì trời cũng dần dần tối đi.
*草长莺飞 [ cǎo zhǎng yīng fēi ]: Thảo trưởng oanh phi (cỏ mọc chim oanh bay lượn). Miêu tả cảnh sắc cuối xuân của vùng Giang Nam.
Đi qua những con hẻm nhỏ không bằng phẳng, bước qua những vũng nước mưa có mùi hôi thối. Từ Ngạn Hoàn bước lên cầu thang của một tòa nhà đổ nát cũ kĩ.
Hai bên hành lang chất đầy những đồ đạc của các hộ gia đình, anh vừa đi vừa né những cái sào phơi đồ. Từ Ngạn Hoàn dừng lại ở một căn hộ trước cửa có một chậu gốm trồng ít hành, anh vừa lục tìm chìa khóa vừa mở cái cánh cửa chống trộm bằng sắt ra.
Cánh cửa cọt kẹt một tiếng rồi mở ra, bên trong có một người phụ nữ trung niên gầy gò thò đầu ra nhìn. Bà nhìn thấy Từ Ngạn Hoàn thì cười nhẹ nhàng mà nói: “Về rồi đấy à.”
Sau khi đi vào trong nhà đóng cửa lại, mẹ của anh - Bạch Vi nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Con không để mấy người kia đi theo chứ?”
Trong phòng vô cùng bừa bộn, chỗ nào cũng chất một đống đồ dùng sinh hoạt chưa kịp thu dọn. Từ Ngạn Hoàn tìm một chỗ kín đáo mà đặt cặp sách xuống, che giấu đi việc anh bị chặn lại ở trường rồi nói: “Không có ạ.”