“Không có bảo vệ.” Từ Ngạn Hoàn quyết định trả lời lại: “Thật sự tôi không biết ông ta trốn chỗ nào cả.”
Hỏi đi hỏi lại cũng chỉ nhận được một câu trả lời như vậy, ông ta cáu kỉnh mà nói: “Tao không tin ông ta không có liên lạc gì cho hai mẹ con nhà mày!”
Từ Ngạn Hoàn lại tiếp tục ngậm chặt miệng rồi, vẫn là một bộ dạng "cái gì cần nói tôi cũng nói rồi tin hay không là việc của mấy người."
Điều này khiến cho ông chú kia có hơi bực bội: “Vậy thì mày trả nợ thay cho Từ Chấn. Người ta đều nói cha thiếu nợ thì con cái đến trả nợ. Sau này tao không tìm được ông ta thì tao sẽ tìm đến mày!”
“Con cái không được thừa hưởng tài sản của cha mẹ, nợ nầng của cha mẹ thì tự cha mẹ trả.” Từ Ngạn Hoàn bình tĩnh mà nói ra một câu: “Căn cứ theo “Luật thừa kế của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”.”
Vừa mới nói mấy lời nặng với anh xong thì ông ta liền bị vả mặt ngay lập tức, cuối cùng cũng tức giận: “Sao, thằng nhóc như mày tính kiện tao lên tòa hả?”
Vừa nói xong ông ta giơ tay lên tính sử dụng bảo lực thì đột nhiên nghe thấy tiếng loạt xoạt trên đỉnh đầu.
Từ Ngạn Hoàn với ông chú cũng những đàn em khác của ông ta quay lại nhìn. Mọi người chỉ nhìn thấy một nửa cái đầu treo trên bức tường đổ nát, giống như thể không thể nào cao hơn được nữa: “Anh Từ anh có ở đó không? Chạy nhanh đi, chủ nhiệm Chu đang chạy tới đây đó! Đừng có quên nhặt tẩu thuốc lá lên rồi hả chạy nha!”
Sau năm phút, nhân tẩu trà lương*, Du Tâm Kiều đang được Từ Ngạn Hoàn giúp đỡ mà run rẩy leo xuống khỏi bức tường. Đã thế cậu còn nắm chặt lấy tay của Từ Ngạn Hoàn, trong lòng cảm thấy một sự ấm áp kì lạ.
人走茶凉: [Nhân tẩu trà lương] người có quyền lực sau khi thất thế, không còn giá trị lợi dụng, người quen trước đây sẽ xem thường.
Chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi này cũng khiến cho Du Tâm Kiều, một con người từ trước tới này ngoại trừ ngủ trong lớp ra thì không vi phạm nội quy nhà trường nào khác, sợ hãi đến mức toát cả mồ hôi lạnh.
Nhưng mà cũng may là hai người gặp kết thúc có hậu, thành công khiến đám người xấu kia sợ hãi mà bỏ chạy. Hai chân đặt trên mặt đất, Du Tâm Kiều thở một hơi nhẹ nhõm. Cậu lấy lại được tự tin sau đó phủi hết bụi bẩn trên người rồi nhìn Từ Ngạn Hoàn. Lúc này cậu phát hiện là Từ Ngạn Hoàn đã biến thành tản băng chìm trong ánh chiều tà từ lúc nào cậu không hề hay biết rồi, cả người đều phát ra khí lạnh của băng.