Trò chuyện xong, Du Tâm Kiều nhét điện thoại vào túi quần. Ngẩng đầu nhìn về phía bên cạnh nhà ăn, thấy có vài người đàn ông vạm vỡ đang đứng ở chỗ mà thường chả có ai đứng cả.
Còn có một dáng người mặc áo đồng phục học sinh mùa hè đi một đôi giày vô cùng quen thuộc với cậu. Trong trường học 99 phần trăm các nam sinh đều mặc đồ như vậy, nhưng mà người mặc đồ như vậy mà tỏa ra được khí chất nam chính trong trường chỉ có một người duy nhất mà thôi.
Cậu đi đến gần hơn nữa để nhìn, trong đám người đàn ông vạm vỡ ấy có cái người đàn ông giọng khàn khàn ở quán thịt nướng ngày hôm đó. Lúc này người đàn ông đó đang hút phì phèo một điếu thuốc, ông ta để lộ ra hai cánh tay vô cùng săn chắc. Giơ tay đẩy nam chính trường học một cái khiến anh phải lùi lại một bước, thiếu chút nữa là ngã xuống đất luôn rồi.
Từ Ngạn Hoàn đã phát hiện ra Du Tâm Kiều đi đến từ đằng sau anh từ rất lâu rồi. Nên anh cố ý mà dịch người sang một chút để che Du Tâm Kiều lại không cho cậu lọt vào tầm mắt của những người kia.
Lần trước anh đã lôi những người không liên quan vào những nguy hiểm của bản thân. Hôm nay lại còn đang ở trường nữa, anh không thể bứt dây động rừng được. Vốn dĩ anh không để tâm đến mấy vấn đề như nhận hình phạt này nọ, nhưng nhớ đến cảnh lần trước ở Phòng chính trị và giáo dục mẹ anh đã phải quỳ xuống khóc lóc xin trưởng khoa giảm nhẹ hình phạt cho anh. Ánh mắt của anh liền tối đi vài phần khi nhớ đến cảnh đấy, anh cũng đã chuẩn bị tốt việc anh sẽ bị mấy ông chú này đánh đập nhừ tử rồi.
Cái người chú giọng khàn khàn ấy hôm nay lại thay đổi phương thức khác để nói chuyện với anh, ông ta đẩy nhẹ anh một cái sau đó lại kéo cổ áo anh lại mà nói: “Chú cũng không muốn làm khó dễ gì cháu đâu, càng không muốn tìm đến trường học của cháu để gây náo loạn đâu. Nhưng mà ai bảo nhà của cháu cứ thường xuyên chuyển đi làm gì chứ?”
Từ Ngạn Hoàn vốn dĩ là đã cao lắm rồi, bị nắm cổ áo lên anh vẫn nhìn người ta bằng đôi mắt vô cùng lạnh lùng khiến ông chú kia có chút không thoải mái, ông ta liền buông anh ra rồi nói: “Oan có đầu nợ có chủ, chí ít cũng phải cho chú một con đường chứ. Cháu xem chú nói có đúng không?”
Từ Ngạn Hoàn vẫn không trả lời câu hỏi của ông chú đó, nhưng cũng không có ý phản kháng lại ông ta. Điều này khiến cho ông chú có ba vết khâu trên trán có phần an tâm một chút, sau đó tiếp tục dùng giọng nói mềm mỏng nói: “Từ Chấn chẳng ra cái đách chó gì cả. Cái loại cha như thế, cái loại chồng như thế cháu với mẹ cháu có cần phải liều mạng để bảo vệ ông ta như thế không?”