Du Tâm Kiều tự thán phục bản thân. Giờ phút này rồi, thế mà vẫn có thể bị phân tâm mà đi nhìn những ngón tay thon dài của Từ Ngạn Hoàn. Ngón tay của anh vẫn thon dài xinh đẹp như xưa, nhưng ở giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ lại có một vết sẹo. Giống như một viên ngọc trắng bị tì vết vậy.
Sau khi cân nhắc cậu có thể hỏi câu hỏi này, Du Tâm Kiều liền mở miệng: “Tay của cậu…”
“Lúc thái rau không cẩn thận nên bị xước một chút.”
Từ Ngạn Hoàn trả lời rất ngắn ngọn, giống như anh đã chờ đợi câu hỏi này từ lâu lắm rồi.
Du Tâm Kiều cũng không hỏi nữa, mà chỉ nhìn vết thương thêm lần nữa theo thói quen sự nghiệp.
Trên thế giới này tại sao lại có một con dao như thế chứ, nhẫn tâm làm tay của anh bị thương.
Đêm của đầu xuân yên tĩnh mà cũng náo nhiệt.
Du Tâm Kiều dựa vào đầu giường, đặt trên đùi một bản nhạc rồi ngón tay cứ thế mà ấn theo. Thỉnh thoảng cậu còn ngân nga một vài câu hát.
Cậu muốn nhanh chóng quay lại được với công việc. Nói không chừng lúc đó cậu sẽ bận rộn trở lại, thời gian đều được dùng cho những việc thật sự. Ngược lại cũng có thể giúp cậu hồi phục lại kí ức.
Lật qua trang khác, tiếng gõ cửa vang lên. Không nặng cũng không nhẹ mà vang lên ba lần. Nó khiến cho Du Tâm Kiều nhớ đến tiếng gõ cửa kính mùa xuân năm ấy ở Tầm Thành.
Lần này cửa được đóng chặt chẽ nên Từ Ngạn Hoàn chờ cậu đồng ý anh mới mở cửa ra đi vào.
Lúc nãy anh vừa đi tắm, trên người còn mặc một chiếc áo choàng tắm. Vì trong phòng có bật máy sưởi nên cũng không khiến anh cảm thấy lạnh. Mặt khác, Du Tâm Kiều lại nhớ đến khoảnh khắc trưa nay khi cậu thay đồ vô cùng ngại ngùng ấy. Đặt bản nhạc xuống, cậu bình chân như vại mà kéo chăn lên.
Đầu tiên, Từ Ngạn Hoàn đi vào phòng ngủ chính sau đó đi vào phòng thay đồ, không mất quá nhiều thời gian đã nhanh chóng mặc một bộ đồ ngủ đi ra. Khi anh đi ngang qua máy tạo độ ẩm trên tường thì thuận tay mà bật nó lên.
Du Tâm Kiều còn nhớ trong phòng sách cũng có đặt một cái máy tạo độ ẩm y chang như vậy. Ở thủ đô cũng như các khu vực lân cận vào mùa thu đông thường rất khô hanh. Lúc cậu sống ở Tầm Thành vào một mùa đông duy nhất nhưng lại bị chảy máu cam đến tận hai lần.
Cứ nghĩ sau khi Từ Ngạn Hoàn lấy đồ xong sẽ rời đi, ai mà biết được bước chân của anh dừng lại, sau đó là đi thẳng đến bên giường.