Thật sự là không hề khoa trương chút nào, nhịp tim của Du Tâm Kiều lúc này đột nhiên đập nhanh hơn. Cậu hoảng loạn mà né tránh sang một bên, cố gắng cách xa anh nhất có thể.
Nhưng mà Từ Ngạn Hoàn vẫn đi đến bên mép giường, khom người xuống một tay chống lên đầu giường. Nửa người trên của anh khom xuống.
Gần đến mức cậu có thể ngửi mùi hương sữa tắm thoang thoảng trên người anh. Giống với mùi hương sữa tắm của cậu vậy.
Nhưng cũng không phải là hoàn toàn giống 100%. Từ Ngạn Hoàn có một cái khí chất rất đặc biệt, lúc mới quen có thể nghĩ rằng đây là một con người có cảm giác khó gần lạnh lùng. Nhưng nếu tiếp xúc lâu thì sẽ biết được anh thật sự không lạnh lùng giống như mọi người đã nghĩ. Chỉ là có một chút sắc bén, nếu muốn tới gần, muốn cảm nhận được sự ấm áp từ anh nhất định phải chuẩn bị tâm lý cho việc toàn thân sẽ nhận đầy vết thương từ anh.
Lần này lại là một phán đoán sai lầm.
Từ Ngạn Hoàn thò tay lấy một cuốn sách từ dưới gối ra, Du Tâm Kiều hé mắt ra nhìn “Pháp luật Trung Quốc và xã hội Trung Quốc”.
Là loại quyển sách mà Du Tâm Kiều tuyệt đối không bao giờ mở ra xem. Có khi cái tên sách này rất giống những loại sách đọc trước khi ngủ.
Đọc trước khi ngủ.
Trước khi ngủ.
Rút ra được trọng điểm, nhưng Du Tâm Kiều chưa kịp hoàn hồn lại thì đã thấy Từ Ngạn Hoàn cầm lấy sách và đã đi ra khỏi phòng rồi.
Chưa rời đi luôn mà Từ Ngạn Hoàn vẫn còn nhìn con người đang nằm trên giường với bộ dáng căng thẳng: “Xin lỗi, tôi lại quên mất.”
Du Tâm Kiều nghĩ, quên á, quên cái gì cơ? Không phải chỉ có mình cậu quên thôi sao?
Tôi không chỉ quên mà còn điên rồi. Cậu nhìn tôi thay đồ, tôi dám chắc cậu có ý đồ với thân thể của tôi. Cậu chạm vào mu bàn tay của tôi, tôi liền nghĩ rằng cậu muốn nắm lấy tay tôi.
Cậu nói cậu nguyện ý, tôi liền nghĩ cố gắng tìm cách chứng minh cậu thực sự nguyện ý chứ không phải bị ai ép buộc.
Tôi thật sự buông thả hơn cả năm tôi mười tám tuổi nữa. Rõ ràng cái gì cũng không nhớ, nhưng vẫn vì kết hôn với cậu, cùng cậu ở chung một nhà mà cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Du Tâm Kiều mất kí ức đã được hai ngày cuối cùng cũng cảm nhận được những cảm xúc khác ngoài hoang mang và sốc. Mũi của cậu nóng lên, sự vội vàng và sợ hãi mà cậu cố gắng kìm nén, cũng như sự thất vọng chưa từng có tất cả giờ đây đều biến thành sự tủi thân.Tại sao nhất định cứ là cậu, tại sao lại mất đi kí ức của sáu năm này? Thà rằng quên hết đi, quên bản thân mình là ai, quên đi những sự việc ngốc nghếch mà mình đã làm. Để mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, nói không chừng bây giờ cũng sẽ không lúng túng đến như vậy.
Nhưng mà đây cũng chỉ là do bản thân cậu quá xui xẻo mà thôi, cũng không thể trách Từ Ngạn Hoàn về vấn đề này được.
Đột nhiên vang lên một tiếng thở dài, tiếp theo đó là một bàn tay đặt lêи đỉиɦ đầu cậu.
So với việc mất đi những kí ức về những vấn đề quan trọng, thì Du Tâm Kiều vẫn nhớ được những đoạn kí ức nhỏ nhoi. Ví dụ như tay của Từ Ngạn Hoàn rất đẹp, lòng bàn tay ấm áp khác xa so với vẻ ngoài của anh.
Lại ví dụ khác, trong kí ức của cậu về ngày cuối cùng ấy. Nếu như lúc đó Từ Ngạn Hoàn có thể ấm áp với cậu một chút như hiện tại, chỉ cần một chút thôi…thì cậu nhất định sẽ liều mạng mà theo đuổi anh, nói với anh là những lời nói lúc nãy đều không phải là những lời nói thật lòng của cậu.
Cậu nghĩ rằng tất cả những khả năng của cậu và Từ Ngạn Hoàn đã bị gϊếŧ chết vào đêm hôm đó. Mà tất cả những gì xảy ra trong hai ngày này, là những gì mà Du Tâm Kiều năm mười tám tuổi từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới.
Mà Từ Ngạn Hoàn dường như cũng nghĩ tới vấn đề này, liền cố ngăn cản bản thân làm những hành động quá sức chịu đựng của cậu.
“Xin lỗi.” Anh xoa đầu cậu một cách rất nhẹ nhàng, giọng nói khàn khàn có một chút bất đắc dĩ: “Tôi vẫn luôn quên mất, hiện tại cậu mới chỉ có mười tám tuổi.”