Lam Nguyệt Quang

Chương 23: Mới chỉ có mười tám tuổi

Du Tâm Kiều tự nói trong lòng “Tôi biết mà. Lúc trước cậu cũng thường xuyên mang cơm đến trường học. Chỉ là một miếng cũng không cho tôi ăn.”

Có lẽ ý thức được Du Tâm Kiều đang hỏi về hiện tại, Từ Ngạn Hoàn lại nói: “Lúc không bận cũng sẽ nấu cơm, nếu bận quá thì vẫn là mua đồ ăn bên ngoài tiện hơn.”

Đó là sau khi kết hôn. Mọi thứ cũng giống như suy nghĩ của Du Tâm Kiều, luật sư bận, nhà soạn nhạc cũng bận. Buổi chiều Du Tâm Kiều ở trên trang web của sân bay phát hiện ra, sau khi bản thân trở về nước vẫn bay đi bay lại khắp nơi, một tháng ít nhất cũng nửa tháng cậu không có ở nhà rồi. Nghĩ lại thì sau khi kết hôn hai người gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, rất hiếm khi có cơ hội mà được ngồi ăn chung với nhau.

Sau khi tìm được lời giải thích hợp lý cho bầu không khí ấm áp quá mức tự nhiên này, Du Tâm Kiều thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trời cũng dần dần tối, một ngày bình yên cứ thế mà trôi qua.

Du Tâm Kiều cầm thuốc với băng gạc được lấy từ bệnh viện về đi vào phòng vệ sinh.

Vừa mới mở băng gạc ra thì có tiếng bước chân từ xa đang đi đến gần chỗ cậu. Cánh cửa cậu đóng hờ đã bị đẩy ra.

Du Tâm Kiều cau mày nhìn vết thương xấu xí trên đầu mình ở trong gương, không rảnh chú ý đến anh đi tới: “Tôi vẫn chưa xong, cậu dùng phòng vệ sinh khác đi.”

Sau một lúc im lặng, con người đang đứng trước cửa kia liền đi thẳng vào chỗ cậu.

“Để tôi giúp cậu.” Từ Ngạn Hoàn nói.

Cũng có thể do thái độ không cho giải thích của Từ Ngạn Hoàn quá tự nhiên, cũng có thể do bản thân Du Tâm Kiều lúc này cũng không muốn nhìn thấy vết thương ấy. Dù sao thì băng gạc cũng đã bị Từ Ngạn Hoàn giành lấy.

Cũng may việc Du Tâm Kiều sợ đau có thể nói là không ai không biết.

Mặc dù vậy, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí một của Từ Ngạn Hoàn cũng có chút hơi thái quá.

Du Tâm Kiều đứng mặt đối diện với Từ Ngạn Hoàn, tầm mắt của hai người ngang nhau. Cậu có thể nhìn thấy cổ áo của anh, rồi nhìn đến cúc áo thứ hai của anh đang bị lệch ra. Sau đó vô ý mà nhìn đến yết hầu đang phập phồng theo nhịp thở nhẹ nhàng của anh, khi ngẩng đầu lên còn nhìn thấy góc mặt đầy tinh tế của anh nữa.

Động tác của anh nhẹ nhàng như lông vũ rơi trên mặt nước. Cảm giác một chút đau cũng không có, chỉ có cảm giác hơi ngứa nhưng không gãi được.