Người đó rất là cao, bóng người của anh vì ánh sáng mà kéo dài ra trên những ổ gà và bùn đất. Nhìn anh có vẻ cô đơn đến lạ thường.
Nó khiến cho mọi người muốn dựa gần vào, muốn ôm lấy người đấy mà vỗ về.
Mở mắt ra, một thân ảnh hiện lên trong tầm mắt cậu. Thân ảnh ấy gần như trùng lặp lại với người con trai trong giấc mơ của mình.
Du Tâm Kiều chớp mắt một cái chậm rãi, nhìn thấy tấm lưng ấy quay người lại ngây người mà nói: “Làm ồn đến cậu rồi à?”
Đường nét khuôn mặt trong giấc mơ lúc trước đang mơ hồ không nhìn rõ được, mà giờ đây đã được lấp đầy khoảng trống đấy. Đến cả những kí ức xảy ra trong thực tế cũng trở nên cụ thể hơn.
Đáng tiếc đó là kí ức của Du Tâm Kiều năm mười tám tuổi.
Trên tay Từ Ngạn Hoàn đang cầm cái điều khiển từ xa, ti vi cũng vừa bị anh tắt đi. Đối mặt với ánh mắt của Du Tâm Kiều vừa mới ngủ dậy đang nhìn chằm chằm mình, lúc đó anh liền có một chút thất thần.
Nhưng cũng may là Du Tâm Kiều cũng nhanh chóng tỉnh hẳn lại. Cậu lắc lắc đầu, ngồi thẳng dậy trên sô pha mà nói: “Không cẩn thận ngủ quên mất.”
Không cẩn thận mà mơ về anh năm mười tám tuổi.
Sau khi cậu vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi đi ra ngoài thì nhìn thấy trên bàn ăn đặt một đống túi ni lông. Du Tâm Kiều đi về phía trước: “Buổi tối ra ngoài ăn hả?”
Cậu cho rằng hai người đàn ông rất ít khi ở nhà nấu cơm, ăn cơm bên ngoài là chuyện thường ngày.
Từ Ngạn Hoàn đang cất nguyên liệu vào trong tủ lạnh, nghe thấy liền dừng lại rồi quay người sang hỏi: “Ăn không ngon sao?”
Du Tâm Kiều không hiểu liền hỏi lại: “Cái gì cơ?”
“Cơm tôi làm.” Từ Ngạn Hoàn lặp lại lời nói: “Không ngon sao?”
Một câu hỏi vô cùng bình thường nhưng khi được phát ra từ miệng của Từ Ngạn Hoàn thì lại có cảm giác lạ thường.
Hơn nữa nếu như đổi thành người khác hỏi, thì chắc câu hỏi này có ý nghĩa là đang tủi thân đúng không?
Từ Ngạn Hoàn làm sao có thế tủi thân được? Cũng kỳ quặc quá rồi.
Du Tâm Kiều đè nén suy đoán đáng sợ ấy trong lòng của mình lại, cố gắng cười rồi trả lời một cách khách quan nhất có thể: “Cũng ngon đó.”
bốn mươi lăm phút sau hai người cùng ăn cơm.
Hai món mặn một món canh đơn giản giống như hôm qua, không có vị cay cũng không có những các loại rau như cà rốt hành tây mà Du Tâm Kiều không thích.
Khi ăn cơm mà không khí quá im lặng thì lại không thoải mái, Du Tâm Kiều liền hỏi Từ Ngạn Hoàn, tại sao anh lại biết nấu cơm. Từ Ngạn Hoàn nói: “Lúc trước cũng biết nấu.”