Lam Nguyệt Quang

Chương 21: Mới chỉ có mười tám tuổi

Cậu đã biết được hôm qua cậu hỏi quá nhiều câu hỏi khiến người khác khó lòng trả lời được, nên hôm nay cậu chỉ hỏi một câu duy nhất.

Nhưng mà nhím con lại không nghe lời cậu, chỉ nhìn Du Tâm Kiều chứ không nói chuyện. Chỉ liên tục ngửi ngửi xung quanh mình.

Gắp lấy một con sâu bột, cậu lắc lắc nó trước mặt nhím con rồi bắt đầu uy hϊếp nó: “Trả lời tôi thì tôi sẽ cho bé ăn.”

Nhím con cố rướn người lên ăn nhưng vẫn không với tới, liền xù hết gai nhím lên sau đó phát ra những âm thanh bất mãn.

Du Tâm Kiều cũng không còn cách nào khác liền phải đặt sâu bột vào trong miệng của nhím con. Nhìn nhím con măm măm ăn con sâu bột một cách ngon lành, trong lòng Du Tâm Kiều suy nghĩ rằng mình đặt tên cho nó quả không sai. Khó đối phó y chang cái người cùng tên Hoàn Hoàn kia.

Buổi chiều, Du Tâm Kiều luyện dương cầm ở phòng sách. Trong lúc nghĩ giải lao liền lên mạng tìm kiếm rồi đọc những sự kiện lớn đã xảy ra trong mấy năm qua.

Thực hiện toàn diện chính sách hai con, đồng nhân dân tệ bị phá giá, cuộc tổng tuyển cử của Mỹ, giải vô địch bóng chuyền nữ thế giới, thế vận hội mùa đông Bắc Kinh……Dù chỉ một sự kiện Du Tâm Kiều cũng không nhớ được nó.

Mở vòng bạn bè của bản thân lên xem, những tin tức cậu có thể lấy được cũng chỉ có lác đác vài cái.Trong sáu năm vừa qua, Du Tâm Kiều để lại rất ít thông tin. Trong những năm đi du học cậu cũng chỉ đăng vài tấm ảnh về kiến trúc của trường học, còn có những chú chim bồ câu trong sân trường. Động thái gần đây nhất là bốn tháng trước, là hình ảnh chú nhím con lúc trước. So với bây giờ thì nhỏ hơn rất nhiều, đang cuộn lại thành một cục nhỏ ở bên trong góc l*иg, bên trên còn viết chữ-----thành viên mới.

Vậy lúc Du Tâm Kiều đăng bài viết này đã có tâm trạng như thế nào nhỉ? Cảm thấy hạnh phúc vì có một thành viên mới gia nhập, hay là cảm thấy cô đơn vì bên cạnh cậu chỉ có nhím con làm bạn?

Du Tâm Kiều năm mười tám tuổi chắc cũng không thể biết được.

Khi mặt trời lặn, Du Tâm Kiều đang xem tin tức thì thấy hơi đau đầu chóng mặt, nên đã nằm trên ghế sô pha mà chợp mắt một lát.

Trong một khoảng thời gian chợp mắt ngắn ngủi, cậu đã nằm mơ thấy một giấc mơ .

Một bầu trời đen kịt, không có sao cũng chẳng có trăng. Chiếc cột đèn bụi bặm cũ kĩ đang đứng kế bên một bốt điện thoại nghiêng nghiêng vẹo vẹo. “Cậu” trong giấc mơ lúc này đang ngồi sắp xếp lại những dây điện trong màn đêm đen tối, giống như đang cố gắng tạo thành một khuôn nhạc vậy. Cùng lúc đó thì ánh mắt của cậu lại đang trộm ngắm nhìn người ngồi bên cạnh cậu.